1 Đại Hàn năm ấy, Cung Dư Mặc bị mẫu phi kéo từ trong chăn ra, rồi được bao bọc thật kỹ đến nỗi chỉ lộ ra một đôi đồng tử nâu nhạt, trong suốt sáng ngời như ngọc lưu ly, lười biếng chớp chớp.
2 “Phụ tương, con nghe nói vết thương cũ của người lại trở nặng, có đau lắm không ạ?”
(phụ tương: tương = tướng quân -> cha của bạn Hiên là tướng quân nên bạn gọi ông ấy là phụ tương, cũng giống như các hoàng tử gọi cha mình là phụ hoàng vậy)
Tiêu Vân Hiên vén mành che nơi cửa lều đi vào, vừa đi vừa chà xát hai bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh.
3 Giữa biển người mênh mông, chúng ta nếu có thể nhận ra nhau trong ánh mắt đầu tiên là tốt rồi…
Thiên hạ cửu tắc, nhạn môn vi thủ, Nhạn Môn Quan.
Tiêu Hoài Viễn đứng ở quan khẩu, trăng sáng sao thưa, gió đêm phơ phất, vết thương cũ từ nhiều năm trước lại bắt đầu âm ỷ đau.
4 “Ta không muốn trở thành một phụ hoàng thứ hai…”
Lúc đại quân chiến thắng trở về, ở ngoại thành kinh đô, Tiêu Vân Thanh cưỡi tuấn mã cao to, thấy được bên kia hoàng đế một thân hoàng bào vàng rực, xa xa nhìn đến, hoàng đế thân hình vẫn cao ngất như trước, chỉ là chợt già đi rất nhiều.
5 “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi cũng là Tiêu Vân Hiên độc nhất vô nhị. ”
Vân Hiên túc hạ,
Từ biệt sau Trung thu, đã lâu không thấy cố nhân về, nghe nói quân không lâu nữa sẽ hồi kinh, mong sớm gặp mặt.
6 “A!?” Tiêu Vân Hiên nghe thấy liền nhảy dựng lên, “Chúng ta hai người tắm chung?”
Đông qua xuân đến, lần thứ hai Cung Dư Mặc thu được tin tức Tiêu Vân Hiên hồi kinh, mùa hạ cũng vừa đến.
7 “Trong lòng ngươi có toàn bộ thiên hạ, nhưng thiên hạ của ta chỉ có ngươi. ”
Từ khi còn nhỏ, Tiêu Vân Hiên đã không thích có người đụng vào thân thể của hắn, vậy nên có thay y phục cũng rất ít khi gọi người hầu hạ chứ đừng nói là tắm rửa.
8 “Ngươi thật đúng là… Nếu ta bảo ngươi tự đâm mình một nhát ngươi cũng đâm chứ gì?”
Sau chuyện ở phòng tắm, hai người tuy rằng vẫn bên nhau như hình với bóng giống trước đây, nhưng suốt một thời gian dài Cung Dư Mặc không thèm nói chuyện với Tiêu Vân Hiên.
9 “Vân Hiên ơi là Vân Hiên, vì sao ngươi lại xui xẻo gặp phải ta thế này?”
“Không gặp ngươi còn gặp ai bây giờ?”
Tối đến, Tiêu Vân Hiên buồn chán ngồi trong phòng, hai tay chống cằm không biết đang suy nghĩ gì.
10 “Cũng không phải ta bắt ngươi phải vì ta mà làm chuyện gì, những thứ ngươi cho ta ta đều rất cảm kích, còn những thứ không cho…”
“Thì sao?”
“Ta sẽ nghĩ biện pháp khiến ngươi cho.
11 Cảnh báo: có H (đoạn H được giúp đỡ với tài năng chém gió của nàng Bưởi, chân thành đa tạ~)
“Nhị điện hạ, đầu tiên là quất một roi, sau đó tặng một phần thưởng, thủ đoạn của người thực là cao minh.
12 …Ta thích một bụi cỏ dại…
…Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”
Ngày hôm sau, trời trong mây trắng.
13 Chỉ là hồi tưởng lại một chút, vậy mà tâm tư đã mềm nhũng, tựa như đang chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt mực vào chậu nước, mực sẽ từng chút từng chút một lan ra, cuối cùng nhuộm đầy cả tâm tư…
“Dư Mặc.
14 Giang sơn Đại Hi này của phụ hoàng chính là do người kia khuynh tẫn tất cả để bảo hộ. Giang sơn là thứ phụ hoàng dùng để tưởng niệm người kia, cũng là thứ duy nhất minh chứng người kia đã từng vì phụ hoàng liều mình chiến đấu.
15 Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…
Một đường vượt núi vượt sông, đến lúc cả hai trở lại phủ đệ của mình, trời đã sang đông.
16 Lúc Cung Dư Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, cũng vừa lúc hắn đang nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn thốt ra, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành tiếu ý, đọng lại trong đôi mắt sáng ngời.
17 Ban đêm, sau khi yến hội kết thúc hoàng đế còn muốn giữTiêu Vân Hiên lại nói chuyện, vì thế Cung Dư Mặc liền về phủ nghỉ ngơi trước.
“Tê ── ngươi muốn đông chết ta a!”
Vừa chợp mắt ngủ một chút, lập tức đã bị thân thể lạnh lẽo tiến vào chăn làm đông lạnh mà tỉnh lại, “Ngươi chưa tắm rửa sạch đã bò lên giường ta a.
18 Hoằng Trị đế năm ba mươi. Tháng ba, phong Tiêu Vân Hiên vi Chấn uy tướng quân, hổ phù hiệu lệnh trăm vạn tinh binh.
Hoằng Trị đế năm ba mươi mốt. Tháng năm, Trữ Tu Phàm đứng đầu nhóm đại học sĩ Nội các, tháng chín cùng năm, tổng quản đại nội thị vệ Tần Tín Nguyệt lần đầu mật hội cùng nhị hoàng tử Cung Dư Mặc.
19 Khi Ngự y chạy tới, vết máu dưới thân Vân Hiên đã được rửa sạch qua, chỉ lộ ra vết thương nộn hồng mà dữ tợn. Lão ngự y vẫn là tương đối lão luyện, liếc mắt liền nhìn ra là vết thương gì, vội vã mở hòm thuốc, đơn giản thượng dược cầm máu trước, rồi mới huy bút viết xuống một phương thuốc kêu dược đồng đi nấu dược.
20 Bởi vì có Tần Phong, cho nên Tiêu Vân Hiên tiến nhập hoàng cung không có trở ngại, chỉ nghe thấy bên ngoài, đại nội thị vệ thống lĩnh Tần Tín Nguyệt nói với Tần Phong, “Vẫn còn như vậy… Ai đến khuyên thì nổi giận với người đó, bất quá cũng may buổi trưa hôm nay nghỉ ngơi một hồi, bữa tối cũng dùng một chút.