1 Bổn tọa gần đây mới lập một tài khoản trò chơi RPG “Tiếu Ngạo Vạn Thế” vào vai BOSS phản diện.
(RPG: Role-playing Game, trò chơi nhập vai)
Trò “Tiếu Ngạo Vạn Thế” này quy trình cụ thể vẫn giống khuôn sáo cũ, tình tiết đơn giản là nhân vật chính, một thiếu niên khốn đốn bị giết sạch cả nhà/sư phụ/nàng thanh mai trúc mã, bất khuất không chịu khuất nhục nhấc thanh kiếm lên, một đường đánh quái thăng cấp giết BOSS, leo tới đỉnh xưng thần xưng bá báo thù/cứu vớt thế giới.
2 Dưới sự cứu hộ nghiêm chỉnh mang tính khoa học của bổn tọa, nhân vật chính dần dần có hô hấp… Phải nói miệng nhân vật chính ngọt quá đi, cảm giác thật mềm mại, bổn tọa bận bịu vội vã lót đường cho hắn đến cơm tối còn chưa kịp ăn, đang rất đói bụng đây này, còn tính nếm thêm một chút, đôi môi nhân vật chính lại giật nhẹ, nói hai chữ.
3 Bổn tọa đường đường là BOSS, là quốc sư của đất nước này, thế mà lại ở đây ăn nói khép nép dỗ dành hắn tới giết ta?
Còn ra thể thống gì hay không!
Bổn tọa quyết định không thèm để ý đến tên ngốc này nữa, quay đi tìm giết hai người bạn của hắn, để xem hắn có tới báo thù hay không, quyết định đã ra, bổn tọa lập tức đứng dậy vỗ vỗ mông rời đi.
4 “Ha ha ha ha…”
Bổn tọa phát ra một trận cười lớn, trong khí phách còn mang theo chút cuồng vọng, trong cuồng vọng còn mang theo chút tà ác, trong tà ác còn mang theo chút hưng phấn, rốt cuộc cũng tới lúc nói lời vô nghĩa sỉ nhục hắn để kéo dài thời gian rồi.
5 Bổn tọa hỏi thăm qua mới biết hóa ra nhân vật chính cũng có suy nghĩ muốn cứu nữ phụ rồi, thế nhưng kết quả lại chạy nhầm mê cung, gặp toàn là quái cấp 50.
6 Bổn tọa run rẩy đắp chăn cho nhân vật chính, sau đó ngồi ở mép giường, hai tay ôm đầu, trên mặt in đầy chữ “biết vậy chẳng làm”.
Vì sao cái gì?
Vì sao bổn tọa trước nay chưa từng nghiên cứu đàn ông với đàn ông quần nhau như nào á?
…Bởi vì trong thiết lập của “Tiếu Ngạo Vạn Thế”, bổn tọa từ giây phút đầu tiên nhìn thấy mẹ của nhân vật chính đã chết mê chết mệt nàng, sau khi nàng chết lại vì nàng thủ thân như ngọc, cho dù sau này có được cả thiên hạ cũng không thể buông tay, cho nên đến nay bổn tọa vẫn còn… Mà thôi đừng nhắc đến làm gì.
7 “Cố Hoàn…”
“Đừng làm ồn!”
“Cố Hoàn?”
“Bổn tọa bảo ngươi đừng ồn ào nữa!”
“Nhưng rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?”
Bộn tọa giận lắm, hắn lại còn hỏi đang làm gì?! Quần áo bổn tọa cũng cởi hết ra rồi, cưỡi trên người hắn đây này.
8 Tiểu Hà vô cùng đau khổ ôm bổn tọa khóc thật lâu, bổn tọa cuối cùng nhịn không được mới hỏi, “Tiểu Hà, ngươi đã chuyện làm gì có lỗi với bổn tọa?”
“Aish, đừng hỏi nữa…” Tiểu Hà vẻ mặt chua xót lén lút đưa cho bổn tọa một quyển sách, “Đại ca, ngài đọc xong quyển sách này sẽ hiểu ngay thôi.
9 “Bệ hạ. ”
Cả người chết lặng, hoàng đế nhỏ đúng chả biết xấu hổ là gì, nuôi dế cứu quốc như thế mà cũng nói ra miệng được, bổn tọa cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Nhìn thần giống dễ gạt lắm à?”
“Sao quốc sư lại nói vậy chứ?”
Hoàng đế nhỏ giật nảy mình, ngây thơ vô tội tiếp tục ngụy biện.
10 “Cố Hoàn!”
Nhân vật chính ôm (đè) bổn tọa, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi kêu: “Làm ta sợ gần chết, còn tưởng ngã chết rồi chứ. ”
Đúng thế, chưa nói đến chuyện bổn tọa phải làm miếng lót đệm cho hắn, bổn tọa thoắt cái giấu eo nhỏ đi trước đã.
11 Đêm nay, tại phủ quốc sư.
“Đông Phương Khanh Ngạn… Ngươi, ngươi xong chưa!…”
“Chưa xong, thêm lần nữa ddi~”
“Đủ rồi!…”
“Chưa đủ!”
…
Bổn tọa hoàn toàn không nghĩ tới hóa ra nhân vật chính thích bị bổn tọa chịch, còn phát rồ nhân lúc bổn tọa đau eo mà mạnh mẽ mượng đao bổn tọa dùng, tuy rằng nó cũng không phát huy được tác dụng gì.
12 Đùa cái gì thế? Đây chính là chén rượu uống vào sẽ #¥%# đấy, bổn tọa sao có thể uống được!
Bổn tọa vươn tay ra, định hất hết lên mặt nhân vật chính, nhân vật chính đột nhiên lại thu ly về, quay qua cho bổn tọa một nụ cười, “Không muốn uống ly này à? Được rồi, ta rót cho ngươi một ly khác.
13 Từ khi nhân vật chính phát hiện ra có thể cùng bổn tọa song tu, hắn luôn biểu hiện ra lòng cầu tiến hiếm thấy, nhưng còn bổn tọa… chỉ thầm nghĩ trốn đi.
14 Giờ thì hay rồi, trọn gian phòng bị hủy hết, bổn tọa ngay đến cả chỗ ở cũng mất, đành ra ngoài chạy tới hậu viện cho cá chép ăn chứ làm gì giờ.
Bổn tọa vừa thả bánh màn thầu làm mồi cho cá vừa nghĩ phải đối mặt với nhân vật chính thế nào, đến nửa cái bánh màn thầu rồi bổn tọa mới chợt nhận ra, ta đang cho cái gì ăn vậy?
Cá chép đỏ.
15 (Ngắt cúc trong động, hoa dại gợi dục, mê hoặc mắt người)
“Bộp!”
Bổn tọa kín cửa cao tường, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nhân vật chính, nhân vật chính lại chầm chậm hỏi: “Cố Hoàn, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
“Còn gì phải nghĩ kỹ nữa!”
Bổn tọa hừ lạnh, nói: “Trước kia nếu không phải ngươi uy hiếp ta, ép buộc ta, sao ta lại cho ngươi thành công chứ? Hiện giờ ta cũng chẳng trông ngóng gì ngươi thăng cấp nữa rồi, ta muốn ở trên!”
Nhân vật chính mặt không đổi sắc hỏi: “Ngươi xác định chưa?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi thực sự quyết định rồi à?”
“Đúng vậy!”
“Vậy được rồi.