1 Có những người luôn giữ trong lòng mình một xiềng xích, khóa lại tất cả yêu thương và xúc cảm, từ đó bọn họ trở nên lạnh lùng vô tình, những người như vậy luôn luôn đứng ở trên đỉnh cao của thế giới, lãnh đạm mà nhìn ngắm chúng sinh, xem họ như bụi đường, như kiến cỏ, mãi luôn kinh thường.
2 Thân thể kẻ bất hạnh đột nhiên được thả ra, nặng nề mà ngã trên mặt đất, vô cùng đau đớn, bên tai nghe được giọng nói hoảng sợ đến tột cùng của A Long A Hổ, không biết lấy sức lực ở đâu ra, kẻ bất hạnh hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hai người kia.
3 Lúc này kẻ bất hạnh làm sao biết lời nói lúc trước của lão Trương vốn chỉ là an ủi, trong thành phủ, vị nhị công tử này mới thật sự là ác ma. Đem ra so sánh, bình thường thiếu thành chủ rất ít khi có phản ứng với hạ nhân, ngược lại không hề làm cho người ta sợ hãi.
4 Kẻ bất hạnh bị bọn họ nâng vào trong một nhà thủy tạ, bốn phía che màn trúc, ánh nắng chiếu vào trên mặt nước, ấm áp đến say lòng người. Xung quanh còn có những con bướm đang vờn quanh kẻ bất hạnh, đó là do bị hương vị của chất lỏng trong suốt trên người kẻ bất hạnh hấp dẫn mà bay tới.
5 Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, kẻ bất hạnh bị sai đến thư phòng giúp đỡ Nguyệt cô nương và Phong cô nương phơi sách, phơi được một nửa thì bỗng thành chủ đến đây, ba người sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.
6 Bảy ngày sau kẻ bất hạnh mới từ trong cơn hôn mê mà tỉnh lại, trên người không còn chút sức lực nào, mí mắt khẽ động hồi lâu mới có thể mở ra, đập vào mắt chính là một mảng tối đen.
7 Đối với việc chuyển chỗ ở, kẻ bất hạnh không có chút phản ứng nào, đó đương nhiên là vì hắn không hề biết mình bị chuyển đến phòng sát vách của thiếu thành chủ.
8 Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau, kẻ bất hạnh vốn đang say rượu, cầm hoa cúc chuẩn bị tung lên bỗng dưng thình lình ngã xuống đám hoa cúc mà ngủ khì khiến cho thiếu thành chủ hoảng sợ, vội vàng ôm hắn vào trong ngực mình.
9 Lưu gia trang nằm ở vùng nông thôn cách kinh thành khoảng ba mươi dặm, cạnh bên một ngọn núi trúc, nơi đây có một dòng suối nhỏ chảy thẳng qua gia trang, dòng chảy thường mang theo lá trúc bay ra từ trên những ngọn núi.
10 Năm năm sau.
Một đêm mưa xuân, trong vườn lê bên ngoài Lưu gia trang tuyết trắng rơi ngập tràn trên mặt đất, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, hoa lê đã nở từng đóa từng đóa thật lớn.
11 Ngày kế tiếp, kẻ bất hạnh mang theo cặp mắt đen thui bước ra khỏi cửa khiến cho Lưu đại nương hết hồn nhảy dựng, liên tục hỏi hắn bị làm sao.
“Ban đêm nóng quá nên ta mất ngủ.
Thể loại: Đam Mỹ
Số chương: 14