1 Quảng Võ nhận một vụ án mất tích kỳ quái. Kẻ mất tích là tội phạm giết người, vô duyên vô cớ mất tích dưới chân Hoàng Thành, vốn là hôm nay đem ra chém, nào ngờ một tháng trước người ở trong lao bỗng nhiên biến mất.
2
Quảng Võ giơ chân đạp Diệp Tuyền xuống giường.
“Cái tên kia… Bị bệnh à!” Diệp Tuyền bị đá xuống đất tất nhiên tỉnh, xoa xoa cái mông đáng thương của mình đứng dậy, kiên trì bò lên giường Quảng Võ: “Giờ này là giờ nào chứ, ngươi tỉnh thì cũng đừng phá giấc ngủ của người ta chứ!”
“Ai cho ngươi ngủ trên giường?”
“Họ Quảng, mẹ ngươi có dạy ngươi phải vui vẻ giúp người hay không!”
“Ngươi cần ta giúp chỗ nào?” Hắn cười ha ha, nhấc Diệp Tuyền từ mặt đất lên như một chú gà con, thiện lương đè đầu đối phương vào trong thau giúp y rửa mặt: “Còn có lần sau ngươi đoán xem ta sẽ xử ngươi như thế nào?”
“Có còn vương pháp hay không!”
“Ngươi đang ở trong nhà người ta còn nói vương pháp với ta!” Quảng Võ một tay đánh lên mông Diệp Tuyền, đối phương như là vô cùng sợ hãi từ trên sàn nhảy dựng lên.
3 “Ái chà… Diệp thiếu gia thật chật vật quá đi!” Nam nhân vẫy bầu rượu đi về phía y, trên người là hình xăm xanh đỏ đan xen, hiển nhiên đây là một đệ tử Cái Bang: “Đừng ——! Diệp thiếu gia ta sợ trọng kiếm của ngươi muốn chết.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quảng Võ đang nói chuyện làm ăn với Diệp Tuyền, chuyện làm ăn về Đường Thiên Huyền.
5
Bảy ngàn ba trăm lượng.
Diệp Tuyền thắng lợi trở về, cười ha hả ra khỏi sòng bạc, còn thuận tay sờ sờ túi tiền của Quảng Võ.
Nữ nhân lần trước rời khỏi đội ngũ của Diệp Tuyền đứng trong đám người oán độc nhìn y, khóe mắt muốn nứt, quả thực là giống như muốn trừng ra một cái lỗ trên người Diệp Tuyền.
6 Quảng Võ mướn một chiếc xe ngựa, đi qua đi lại giữa Đông Thị và Tây Thị như con thoi. Khi mọi người trong xe choáng váng hết cả đầu óc thì xa phu ngừng xe.
7 Diệp Tuyền chà chà tóc, đẩy cửa bước vào. Quảng Võ đã bị Diêu Phong gọi đi từ chiều, đến giờ vẫn chưa trở về. Diệp Tuyền vỗ vỗ hai cái lên giường, Quảng Võ không có ở đây cũng tốt, cũng khiến y có thời gian ngẫm lại.
8
“Nói thử cảm giác của ngươi xem. ” Quảng Võ tìm một cái bàn ở chỗ vắng người ngồi xuống, nhấc tay châm trà cho Diệp Tuyền.
“Đường Thiên Huyền từng viết thư cho ta nói hắn ở Mê Tiên Dẫn, Vu Huyền lại biết sự tồn tại của Mê Tiên Dẫn, chắc chắn Đường Thiên Huyền đang để thứ gì đó ở Mê Tiên Dẫn.
9
Có lời của Quảng Võ, mọi người đều ngủ rất ngon, sáng sớm thức dậy ai cũng thần thanh khí sảng, trừ một người.
Dưới mắt Vu Huyền đen thui, nhìn cứ như một đêm không ngủ.
10 “Ta đã nói ta cũng không hẳn là người của Ác Nhân Cốc. ” Quảng Võ đặt chén xuống, mặt không thay đổi xoa xoa miệng: “Nhưng mà đúng là phải đi Lẫm Phong Bảo một chuyến, chuẩn bị ngựa đi.
11
Lò than trong phòng không được thắp lên, người trong phòng dường như cũng không định thắp.
Lẫm Phong Bảo sáng sớm rất im lặng, một sự im lặng đáng sợ.
12
Lẫm Phong Bảo im lặng.
Sức uy hiếp của Tuyết Ma Đường quá mức đáng sợ, Quảng Võ có thể khiến Hắc Nha điều động Tuyết Ma Đường, căn bản không phải đối tượng bọn họ có hể lật đổ.
13
Giữa Quảng Võ và Diệp Tuyền rất không bình thường.
Quách Quỷ hiếm khi dậy sớm, thấy Quảng Võ và Diệp Tuyền cùng nhau ra khỏi phòng Diệp Tuyền, định tiến lên chào hỏi thì thấy hai người đi về hai hước ngược nhau.
14
Diệp Tuyền vừa cất lá thư Quảng Võ đưa cho mình thì Quách Quỷ đã đẩy cửa bước vào mà không hề chào hỏi.
“Tiểu Thiếu Lâm, Túy Hồng Viện, Thi Thái Điền, Cái Vương Pha, đều không tìm thấy một người nào của Thiên Huyền Kỳ.
15 “Có một vài quy tắc không thể thay đổi. ” Trên bàn bày một bộ cờ tướng. “Như là mã đi hình chữ nhật, tượng đi hình vuông, nếu làm loạn quy tắc thì thiên hạ sẽ đại loạn.
16 Mí mắt nặng như bị bốn năm ngọn núi lớn đè lên, căn bản không mở ra được. Đường Thiên Huyền theo bản năng sờ thiên cơ hạp của mình, trong lúc hỗn độn nghe được ai đó đang nói nhỏ vào tai.
17
Tên trút xuống như mưa.
Quan Nhất Thấm vuốt ve móng tay mình, trên mặt nở một nụ cười cao ngạo, nhìn cánh cửa đã cắm đầy tên ở xa xa kiêu ngạo cười phá lên: “Dừng tay, bắt Diệp Tuyền, ta muốn hắn còn sống.
18 Khóe miệng Vương Di Phong hơi cong lên, trong nụ cười lộ ra vài phần tàn ác nhưng thoạt nhìn lại rất ôn hòa. “Ngày hôm nay cũng không phải là không đoán trước được, trong Tuyết Ma Đường đã có người nói cho Đào đường chủ, binh lực của hắn hùng hậu quá mức rồi.
19 Mặt trời buổi sớm còn chưa hoàn toàn ló dạng, không khí còn vương lại chút hơi lạnh của đêm qua. Mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một mảnh sương mù trắng xóa.
20
Trở lại Trường An, còn chưa vào thành thì Đạp Viêm Ô Truy đã chạy mất.
Diệp Tuyền ở lại ngoài thành vài ngày để tìm Ô Truy về. Nói cho cùng thì con ngựa này chỉ là hàng mượn tạm, đâu phải ngựa của mình, nếu mất thật thì khi Quảng Võ hỏi đến y kiểu gì cũng bị đối phương chém cho một nhát.