1 Đại ca?!sao vậy?!Đệ, đã học xong cách pha tràĐệ, đã học xong cách nhưỡng rượuĐệ, cũng đã đọc thuộc rất nhiều chuyện xưaNhưng là… hà cớ vì nàng ấy vẫn chưa chịu về đâu?!Tiếng đàn trong vắt vang lên, thanh âm ưu nhã trầm lắng thỉnh thoảng lại vút lên cao, ngân thật dài, khiến lòng người không thể không trầm mê trong giai điệu quá đỗi xinh đẹp đóVáy áo thướt tha, những mảnh lụa đào tuôn ra, như những cánh bướm rập rờn bay lượn, mỹ nhân yêu kiều nhảy múa, từng bước chân uyển chuyển, bàn tay trắng nõn đưa lên, vòng eo linh lung duy mĩ tạo nên những khúc vũ làm rung động lòng người, khá lắm một vũ khúc khuynh thành khuynh quốc, khiến cho người ta như si như túy vào từng bước nhảy của nàngNàng, có một đôi mắt đẹp, phượng mắt cao ngạo yêu diễmNàng, có một đôi môi gợi cảm, đỏ tươi, diêm dúa lẳng lơNàng, khẽ mỉm cười, quả thật dễ dàng câu đi tâm của nam nhân trong thiên hạTiếng đàn lại ngân thật dài, lãng đãng ôn nhu, mỹ nhân bước nhảy chậm lại, xoay vòng, xoay vòng, những dải lụa đào trong ống tay áo phất ra, lả lướt, xinh đẹp vô songHô hấp ai nấy như cứng lại, hầu hết mọi nam tính lúc bấy giờ, ai nấy điều chăm chăm nhìn vào mỹ nhân, hận không thể ngay lập tức có được nàng, nguyện đánh đổi tất cả chỉ vì mỹ nhân mỉm cườiTiếng đàn đã ngừng, khúc vũ quần diễm tứ phương kia cũng đến đoạn kết thúc, mỹ nhân khẽ cúi đầu hành lễ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mà thanh âm tán thưởng của mọi quan lại triều thần, vương công quý tộc không ngừng vang lên, mà mỹ nhân cũng không tỏ vẻ đắc ý gì, dường như là chuyện này đối nàng đã quá quen thuộc rồi, nhưng nhìn kỹ mới thấy, mỹ nhân từ đầu đến cuối, ánh nhìn lưu lại nhiều nhất chính là đối với một người“ Ha hả, không hổ là thừa tướng thiên kim, một khúc vũ thật sự xinh đẹp….
2 ó những thứ đã là thói quen, dù khó chịu vẫn chứ luyến tiếc buông xuốngNhân loại, chính là phức tạp như vậy…. Mà, nàng cũng không khác gìThói quen, là một điều đáng sợTrời đã cuối thu, chập chờn sang đông, không khí đã bắt đầu lạnhCàng khiến cho Thiên tuyệt vương phủ càng thêm cô tịch không nói thành lờiLúc nào cũng man mác chút gì đó nặng trịch, không từ ngữ nào có thể diễn tả được, có lẽ là vì thiếu nhiều lắm…Vương phủ rộng lớn, tràn đầy uy nghiêm, kiến trúc rộng lớn, thập phần độc đáo, xa hoa nhưng không tục khí, thanh mộc nhưng không thiếu phần cao quý, quỷ dị đối lập kết hợp lại hài hòa hiếm thấy, tạo nên một kiến trúc vương phủ độc nhất vô nhịBước qua nhiều dãy nhà, đến viện của tam vương gia, đã bắt đầu thấy được lãnh hương u uất khắp nơi, có lẽ là hương của hoa maiCả một vườn hồng mai rộng lớn nhưng là cành cây trụi lủi xơ xác tiêu điều, đông chập chờn sang, có lẽ phải mất mấy tháng nữa, hoa mới khai, khi ấy cả một sắc màu diễm đỏ chói mắt của vương phủ, biết đâu lại xua đi hết cái cô tịch giá rét nàyNam nhân trường bào màu đen cao quý, chỉ bạc thêu hùng ưng, càng khiến cho thân hình cao to của y thêm một phần khí phách, y đưa lưng về phía toà nhà, đôi con người chú mục nhìn về những gốc mai thụ, cũng không rõ giờ khắc này đây y đang nghĩ về ai, về cái gì nữaGió, thổi lạnh có chút xác sơ tiêu điều, y vươn tay chạm vào thân cây, gốc cây xù xì đen cứng, lạnh ngắt lại khiến cho y cảm giác an tâm, có chút tự giễu cảm xúc của mình, y cười nhạtNhư thực như ảo, y như nhìn thấy, thấp thoáng vạc áo tử y, nữ tử đang cúi đầu chăm chú từng chút chăm sóc cho mấy gốc cây, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn y nhoẻn miệng cười, đôi con ngươi đen thăm thẳm sâu không thấy đáyMột thoáng hô hấp cứng lại, y vươn tay muốn bắt lấy hình ảnh trước mặt, nhưng còn lại cũng là khoảng không trống rỗng, gió càng lạnh thêm tựa như đang cười nhạo sự ngu ngốc của yCũng không rõ y đứng nơi đó đến khi nào, thời tiết càng thêm lạnh, mà y cũng chỉ đơn giản hắc y trường bào đứng đó, không nhúc nhích, không cử động, như là có ai đó đóng cọc vào chân của y tại nơi này vậy….
3 Lãnh Ngạo Phong ngưng mắt nhìn Doãn Y Điệp, thanh âm áp lực trầm trọng, khiến cho mọi người không khỏi cứng ngắc, y nói : “ nàng…. Đã đi lâu như vậy, chơi đùa cũng đã lâu như thế rồi… đã… đến lúc về nhà thôi!” Nói đoạn vươn tay nhìn Doãn Y Điệp, đôi con ngươi vốn tĩnh mịch không gợn sóng đã nhiều năm kia chợt nhu hòa đi rất nhiềuTình hình bỗng dưng đảo ngược, đám hắc y nhân có vẻ hưng phấn, lại thấy chủ nhân du thuyền không có ý định xen vào cho nên càng nhanh chóng tấn công hai người.
4 Chỉ cần nàng ấy, vẫn bình an là tốt rồiNổi đau khắc cốt năm ấy, tuyệt vọng nhìn băng hồ lạnh như băng ấy, khiến cho y ba năm ác mộng bây giờ có thể nhìn thấy nàng ấy vẫn bình yên đứng trước mặt y, phần ân tình này cũng đủ y cảm tạ trời xanh rồiCòn, nàng ấy… không niệm chút tình xưa, cũng chẳng hề gìNàng ấy….
5 Tiểu hài tử cuộn mình trong chăn, an tường ngủ, đôi má hồng hào, cái miệng nhỏ xinh lâu lâu chu lên, cùng mới hàng mi dài khẽ run… bộ dáng thật là đáng yêu khiến cho người ta không khỏi muốn cắn một ngụmDoãn Y Điệp ôn nhu cười, vươn tay chạm nhẹ vào má của tiểu hài tử, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh, hài tử mới đó mà đã lớn như vậy, lúc trước mới sinh chỉ nhỏ xíu, yếu ớt vô cùng.
6 Thiên tuyệt vương phủ có một cấm địaNơi đó, nếu không được phép của vương gia thì bất cứ ai bước vào cũng khó mà toàn thây có thể bước ra ngoàiTừng, cũng đã có một nữ nhân không biết sống chết, ý đồ bước vào căn phòng đó để tìm hiểu xem rốt cuộc căn phòng kia có gì lại có thể khiến vị vương gia nổi tiếng đó xem trọng như vậy nhưng là kết cục thật sự khiến cho người ta không dám nói aLong có nghịch lân, không thể xâm phạmMà đối với vị tam vương gia vô tình này, khối nghịch lân kia vốn là điểm mấu chốt, ngươi chạm phải, tất đầu rơi máu chảyCố sự ấy qua đi cũng đã gần hai năm, và từ rày về sau cũng không ai dám bước đến cấm địa ấy nữa.
7 Mạn châu sa hoa, một ngàn năm mới nở, một ngàn năm hoa tàn, lại một ngàn năm lá mới rụng về cộiTạo hóa thật là kỳ diệu, mới có thể giữa trăm vạn người, quay đầu nhìn lại đã thấy người cứ như vậy đứng chờ taCho nên dù có kết quả như thế nào, Doãn Y Điệp vẫn không oán không hậnYêu, cũng là một loại dũng khí, không phải sao?!Doãn Y Điệp mang theo tiểu hài tử bước đi, Tử Nhi cũng theo sau, đế hậu một thoáng trầm ngâm mà Mộ Dung Tuyết tràn đầy suy nghĩ, Lãnh Ngạo Phong từ lúc Doãn Y Điệp bước đi đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, nhưng là y lại không thể rời khỏi“ Phong Nhi, con giữ nữ tử đó bên cạnh, cũng là vì… nữ tử đó tên gọi Doãn.
8 “ Mẫu thân…, búp bê rất thích thúc thúc…” Tiểu hài tử níu lấy vạc áo của Doãn Y Điệp điềm điềm cười, ánh mắt sáng long lanh nhìn mẫu thân của mình. Doãn Y Điệp nghe vậy không khỏi kinh ngạc, bèn cười hỏi : “ vì sao búp bê lại thích thúc thúc đâu?!”Tiểu hài tử lắc lắc đầu, quơ quơ cái tay nhỏ bé, nãi thanh nãi khí nói : “ không biết, chỉ là… thích được thúc thúc ôm…”Doãn Y Điệp vươn tay xoa đầu của tiểu hài tử, ôn nhu cười : “ búp bê chẳng phải cũng rất thích Nguyệt phụ thân ôm còn gì, còn cả Dược vương sư phụ, còn có Tư Đồ thúc thúc….
9 Huyết Nguyệt, xưa nay nổi danh nửa tà nửa chính, lạnh lùng thủ đoạn vô sốHuyết Nguyệt, vốn vô tình, lại không tin tìnhHuyết Nguyệt, không cảm xúc, không cười, không khóc, không đau, không mệtHuyết Nguyệt, vốn… chẳng phải là người, mà là… maLãnh Ngạo Phong vươn tay sờ sờ mái tóc của tiểu hài tử, sau đó quay người rời đi, y sợ nếu vẫn còn đứng ở nơi này sẽ không khống chế được hành động của mình mà ra tay mất thôi.
10 Bởi lẽ, dù là thân tình, hữu tình, chỉ có trái tim… mới có thể cảm nhận đượcKhông là bằng mắt, bằng tai…. Có những thứ ta nhìn, ta nghe… vốn … không phải là sự thật….
11 Nàng vấn : ” Lúc trước, ngươi…. có từng yêu ta?”Y đáp : ” Cả đời này, Lãnh Ngạo Phong chỉ động tâm một lần duy nhất”Nàng cười khẽ : ” Cả đời, có xa lắm không”Y nhẹ giọng nói : ” Chưa đủ, với ta….
12 Đêm khuya thanh vắng, lặng ngắt thật là thời cơ thích hợp cho nhiều việc đen tối a. Khụ! Rời đi chắc chắn không phải là chuyện mờ ám gì rồi, chẳng qua là vì nàng không muốn hắn bám theo nên lặng lẽ rời đi thôi, chuyện của Dược Vương cốc, tuyệt đối càng ít để lộ càng tốt, cho nên lợi dụng thời gian đêm nay hắn không có trong vương phủ, Nguyệt Sí Hiểu mang theo tiểu hài tử, còn Doãn Y Điệp đi theo bên cạnh, hai người dùng khinh công, không kinh động bất cứ kẻ nào, nhanh chóng rời khỏi vương phủVà dĩ nhiên để đề phòng chắc chắn, một số lượng lớn mê dược đã được dùng cho số ảnh vệ trong vương phủ, cũng may số lượng ảnh vệ ẩn núp bây giờ cũng không khác gì mấy lúc trước cho nên Doãn Y Điệp cùng Nguyệt Sí Hiểu, hết sức an tâm, tin chắc không ai theo kịp hai người, vì số người có võ công đạt đến mức như Nguyệt Sí Hiểu, có thể đếm trên đầu ngón tayLượng xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Nguyệt Sí Hiểu đánh xe, Doãn Y Điệp ôm tiểu hài tử đang say giấc ngồi trên xe ngựaĐêmLặng lẽ trôiTrong vương phủ, ba người biến mất, không mấy động tĩnhĐợi cho hôm sau, Lãnh Ngạo Phong từ hoàng cung trở về….
13 Thế giới cảm xúc của nhân loại, là một mớ rối rắm và hỗn độn, mà chưa có một nhà thông thái nào có thể phân tích tường tận hết được +_+Mâu thuẫn đến phức tạp, thế giới nội tâm của một người, như là một bức tranh muôn màu, vô cùng vô tận, không thể khai phá hết được nét đẹp, và cả sự u tối trong nó…….
14 “ Lần đầu tiên đệ cùng người kia, gặp mặt là khi nào?!” Lãnh Tuyệt Nhiên có hứng thủ hỏi. Chậc! vị tam đệ của hắn, cũng đủ uất ức mà, lại để cho nữ nhân của mình chạy mất, lại chạy cùng nam nhân khác nữa chứ, phen này lão tam nhà hắn không phát một phen hỏa là không được a, ai chẳng biết mấy hôm nay tam vương gia mặt lạnh còn hơn cả khối băng, thượng triều khiến cho không ít vị lão thần ngày thường lãi nhãi mấy hôm nay im phăng phắc đâuLãnh Ngạo Phong mấy hôm nay lãnh khí ngày càng nặng, vì không biết phát tiết chỗ nào cho nên càng thêm trầm mặc, càng thêm lạnh lùng mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại y cảm thấy mình làm người thật thất bại, này khuôn mặt ngoại trừ lạnh, lạnh và lạnh chẳng có cảm xúc gì khác, tại sao y không thể biểu lộ một chút cảm giác khác đâu, nếu như vậy có chăng nàng ấy cũng không cảm thấy y rất buồn tẻ mà chạy đi rồi?! Lãnh Ngạo Phong nhàm chán nghĩ, bên cạnh nàng ấy, có một Nguyệt Thiên Âm tuyệt đại tao nhã, lại thêm một Nguyệt Sí Hiểu tà mị yêu nghiệt, Lãnh Ngạo Phong đau đầu, toàn đúng loại nam nhân nàng ấy thích không à! Lãnh Ngạo Phong tự dưng cảm thấy tương lai của mình đen tối vô cùng“ Tam đệ a, đệ sao vậy?!” không thấy Lãnh Ngạo Phong trả lời, Lãnh Tuyệt Nhiện vươn tay đẩy đẩy bờ vai của hắn.
15 Mười tám tuổi, đã là một thiếu niên anh tuấn bất phàm, không những dung mạo tuyệt đối là một đại soái ca mà khí chất hơn người thật sự thu hút không biết bao nhiêu thiếu nữ trong thôn a, không ít người bắt đầu đến nhà Doãn Y Điệp, hỏi thăm về ‘vị họ hàng xa’ này.
16 Cả tuổi thơ của y, chỉ có binh thư đao pháp, chỉ có sách vở, đế vương thuật…Phụ hoàng mong y, trở thành một người thừa kế xuất sắcMẫu thân hi vọng y, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đấtHoàng huynh mong chờ y, có thể cùng nhau sánh vai chiến đấuChưa từng có ai hỏi y, muốn làm gì, trở thành người như thế nào?Mỗi lần có cơ hội ra khỏi hoàng cung, nhìn những đứa trẻ con nhà bá tánh, tụ tập chơi đùa, những trò chơi nhân gian, một cánh diều chao đảo giữa bầu trời bao la, là cả tuổi thơ của y khao khátCó chăng lâu quá rồi, cũng hóa thành một chút chấp niệm nhỏ nhoi trong lòngCho nên đến khi, một con diều nho nhỏ đưa ra trước mặt y, bỗng dưng lòng lại gợn sóng đến kỳ lạLà chút gì đó, ấm áp chảy xuôi cõi lòngLà chút gì đó, ngột ngạt nơi lồng ngựcLà chút gì đó, không thể thốt thành lời….
17 “ Hoàng đệ, đệ…. Đang làm gì đấy?!” Lãnh Tuyệt Nhiên trợn mắt kinh ngạc, há hốc miệng, không nói thành lời. Y không nhìn lầm đó chứ, chắc chắn là vậy rồi, do từ đế đô chạy về đây, nên mệt mỏi cho nên hoa mắt chứ tại sao y lại thấy hoàng đệ yêu quý của y đang… đang ngoan ngoãn làm ruộng nha“ Hoàng huynh, sao huynh lại ở đây…” Lãnh Ngạo Phong nhíu mày hỏi.
18 Doãn Y Điệp càng nghĩ lại thì càng cảm thấy mình bị lừaNhìn cổng thành dần dần hiện ra trước mắt, Doãn Y Điệp nhíu nhíu mày, không biết quyết định lần này của mình là đúng hay sai nữa?!Nhưng là chỉ có như vậy, nàng mới nhanh nhất tìm được người kia, sau đó là có cơ hội quay về gia đình của nàng, vậy thì dù có chút rắc rối cũng không sao, dù sao thì Lãnh Ngạo Phong hắn cũng sẽ không yếu đến nỗi ngay đến cả bảo vệ nàng cũng bảo vệ không được đi, dù gì nàng cũng cứu hắn một mạng, hoàng gia nợ nàng một phần ân tình, nếu như nàng cứ an phận thủ thường nhất định tính mạng đảm bảo nhaĐừng trách nàng vì sao lo nghĩ như vậy, vì đây là cổ đại màKhông phải hiện đại, văn minh xã hội, pháp luật rõ ràng mà ở nơi này, mạng người chính là rất nhỏ nhoi.
19 Doãn Y Điệp nói được là làm được, cho nên ngay hôm sau nàng đã bắt đầu công việc ‘cải tạo’ tam vương phủ rồi. Dù gì cũng nhàm chán, trong khi chờ đợi Tiểu Phong Phong tìm kiếm người kia giúp nàng, nàng cũng phải làm chút việc gì đó tạ ơn hắn mới được nhaĐầu tiên, là phải tạo sinh khí cho vương phủ, được rồi! trồng cây, có cây cối sẽ có sức sống và linh khí hơn thôi.
20 “ Tiểu cô nương, tỉnh rồi à?!” Doãn Y Điệp cười cười hỏi. Tiểu cô nương mở to mắt nhìn nhân ảnh trước mặt nhưng có chút vô lực, có một cái gì đó chạm vào trán của nàng, mềm mại ấm áp, là bàn tay của thiếu nữ trước mặt đi, Tiểu Kiều vươn tay, bàn tay nhỏ xíu gầy guộc, nắm nhẹ lấy tay của Doãn Y Điệp, đôi môi khô khốc lên tiếng : “ cảm ơn”Cảm ơn, người đã cứu ta….