1 - Em chào chị! – Cô thư kí của anh rụt rè nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi- Tổng giám đốc có khách? – Tôi đợi cô ấy gật đầu rồi mới nói tiếp – Khi anh ấy xong việc, nhắn với anh ấy là tôi đợi ởquán cafe dưới lầu.
2 Sau ngày hôm đó, anh vẫn không về nhà lần nào. Tôi cố gắng quên đi, một mình cảm nhận cuộc sống bình thản trôi qua. Ngày qua ngày đều lấy niềm vui vẽ tranh làm lẽ sống.
3 Tôi bước vào ngôi nhà mà em trai chuẩn bị ình. Nó nằm trong một khuphố yên tĩnh, rất thích hợp với tôi. Tôi nhìn sơ qua một lần, cảm thấykhá hài lòng - Chị hai, nhà không có lầu, chị không cần leo lên leo xuống cầu thang.
4 Tôi nặng nhọc mở mắt, phải khó khăn lắm tôi mới thích ứng được với ánhsáng ngoài cửa sổ. Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi. Đưa taysờ lên bụng, con tôi sẽ không sao chứ.
5 Thanh Phong vội vàng chạy tới đỡ Lan Linh, trước khi bế cô vào phòng, anh quay sang trừng mắt nhìn tôi- Cô nói vậy là có ý gì?- Đâu có gì, tôi chợt nhớ chúng ta từng là bạn bè, nên thông báo một tiếng vậy mà.
6 Thanh Phong nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên anh cúi đầu trước tôi. Hình ảnhấy không những không làm tôi hả hê, ngược lại càng làm tôi cảm thấy êchề. Thanh Phong, rõ ràng anh biết Lan Linh là con người thế nào, saoanh mãi mãi bênh vực cô ta, dồn ép tôi đến đường cùng.
7 Tôi đi ăn mừng với em trai, về đến nhà cũng đã tối khuya. Vừa dắt xe vàosân thì điện thoại đổ chuông. Màn hình hiện lên dãy số quen thuộc. Phải nói cái việc xoá số khỏi danh bạ rất ấu trĩ, vì có những thứ gần như đã ăn sâu vào tiềm thức rồi- Alô! Em nghe!- Xin lỗi, chị có phải là vợ của chủ số điện thoại này không ạ?- À…dạ không…à mà…có chuyện gì không anh?- Xin lỗi chị, tại trong danh bạ anh ấy để như vậy.
8 Hải Lâm lập tức quay đầu lại. Sau đó nói với tôi: “Đúng là nó rồi. Em đứng đây đợi anh. Anh tới xem có việc gì. ”. Nói vừa dứt lời là Hải Lâm chạy đi.
9 Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Vì tôi là nhân viên mới nên công việc của tôi được chỉ dẫn bởi chị Yến lớn hơn tôi khoảng 3-4 tuổi. Chị ấylà thư kí cũ của giám đốc, do sắp lấy chồng xuất ngoại nên mới nghỉviệc.
10 Tôi làm ở đây cũng đã một tháng, gần như đã quen với công việc. Chỉ cóđiều sếp của tôi ngày càng khó chiều, làm thế nào cũng bị bắt bẻ. Thếlà ngày nào tôi cũng phải đến sáu giờ tối mới được về.
11 Những chữ tôi vừa chuẩn bị thốt ra ngay lập tức đã bị chặn đứng lại, nuốtngược vào trong. Anh dùng môi của mình áp chế lên môi của tôi. Bờ môinóng ấm, mềm mại không ngừng ma sát.
12 Từ ngày sếp bị bệnh, tôi phải có trách nhiệm đem giấy tờ vào bệnh việncho anh ta. Tôi không hiểu nếu đủ sức khoẻ để giải quyết công việc rồi, sao anh ta không xuất viện đi.
13 - Vy! Giám đốc tới chưa em? – Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi- Dạ chưa anh. Em cũng đang thắc mắc sao hôm nay sếp đi trễ vậy. – Tôi nhẹ nhàng trả lời anh Kiên- Không biết ảnh có nhớ hôm nay có cuộc họp với đối tác không?- Những cuộc họp quan trọng em đều báo từ đầu tuần, trước một ngày em còn gửi thêm cái mail cho sếp.
14 “Sáng nay, người mẫu Lan Linh đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu… Nguyên nhân phỏng đoán ban đầu là do tự tử”. Tiếng nói của cô phát thanh viên mục giải trí đều đều phát ra từ tivi làm tôi đánh rơi con dao bếp xuống đất.
15 Tôi nhận được tin báo của Hải Lâm về tình hình của Lan Linh. Cô ấy đã tỉnh dậy, nhưng tinh thần vẫn bị kích động. Thẫn thờ nhìn cửa phòng bệnh, tôi không biết có nên vào hay không.
16 - Thằng Phong…đã có trong tay 12% cổ phần công ty chúng ta. Lần họp đại hội cổ đông sắp tới, nó sẽ có mặt…- 12%? Anh ta mua từ lúc nào? – Tôi bất ngờ trước thông tin vừa tiếp nhận- Mới được mấy ngày thôi.
17 Minh Trường nhìn phong thư tôi mới đặt lên bàn, khuôn mặt tối sầm lại. - Đây là gì?- Đơn xin nghỉ việc! Em sẽ làm hết tháng này. Anh mau chóng tìm người thay thế đi!- Tại sao?- Đã ghi trong đơn, anh đọc sẽ rõ!- Anh không muốn một lý do sáo rỗng, anh cần biết sự thật! – Minh Trường đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi- ….
18 Ba và dì nhìn chằm chằm về phía chị em tôi. Hai tay Khải nắm chặt lại, đầu vẫn không ngẩng lên. - Chúng con đã nói xong rồi! – Tôi nhẹ nhàng kết thúc- Khải.
19 Thế nhưng dù tinh thần mạnh mẽ nhưng thể trạng lại không được như vậy. Tôi bị sốt đến ba ngày, bên cạnh lại không có ai. Đến ngày thứ ba thì hoàn toàn chìm vào mê man.
20 Hoàng Khải phấn khích gọi điện thoại về thông báo cho tôi biết Phúc cuối cùng cũng đã đạt được tấm huy chương đầu tiên khi tham gia đội tuyển, dù chỉ là huy chương đồng nhưng được giới chuyên môn đánh giá rất cao.