1 Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ chết, ít nhất là trước năm năm mươi tuổi cũng sẽ không nghĩ đến, nhưng cái chuyện chưa từng nghĩ tới này lại đột nhiên trở thành sự thật, cho nên mới có câu: người tính không bằng trời tính.
2 Từ từ mở mắt, tôi phát hiện bản thân vẫn nằm trên mặt đất y như cũ, xem ra thời gian trôi qua cũng không lâu lắm, có chút khó khăn khi cử động, cảm thấy hơi khó chịu trong cơ thể, cũng khó trách, vừa ăn độc dược, không chết đã là tốt lắm rồi, chỉ mong sẽ không để lại hậu di chứng nghiêm trọng.
3 Đối với trí nhớ của chủ nhân ban đầu của thân thể này, tôi xem xét như là đang coi lại một câu chuyện cũ. Kỷ Vận là một nữ nhân xuất sắc, nhưng chỉ giới hạn trong thời đại này.
4 “TrăngVòng qua gác tía,Luồn qua song lụa,Soi kẻ không ngủ. Không nói là hận,Sao cứ tròn lúc biệt ly. Người có buồn, vui, ly, hợp,Trăng có mờ, tỏ, tròn, khuyết, Chuyện từ xưa há thể vẹn toàn.
5 Chờ tôi ngồi vào chỗ của mình, gia gia Kỷ Thiên Tường cười hiền lành nói: “Hôm trước ở thọ yến của hoàng thượng Vận nhi biểu hiện vô cùng tốt, không ngờ rằng Vận nhi của chúng ta cuối cùng cũng thông suốt rồi!”Tôi đổ mồ hôi lạnh! Đây cơ bản chính là thay đổi thành một người khác luôn ấy! Thật ra tôi luôn cảm thấy Kỷ Vận cũng chẳng phải là một người thiện lương gì cho cam, nhớ lại thái độ ngày đó lúc cô ta bắt buộc tôi phải trao đổi thân phận, quả thật đúng là “âm hiểm + ác liệt”!“Gia gia đùa cợt con!” Trừng mắt oán trách ông lão một cái, nhà này mọi người lớn lên đều trưng ra một bộ mặt hồ ly, Kỷ Vận mặc dù là trường hợp đặc biệt nhưng cũng là đúc từ trong một khuôn gian xảo mà ra.
6 “Không ngại, bản cung nghĩ việc này cũng không mất nhiều thời gian lắm đâu. ” Tôi khoát tay, nhìn về phía đệ đệ của Mai Nhi: “Hắn là ai? Trộm thứ gì? Trộm khi nào? Ai là người phát hiện?”Thấy tôi “không thèm nói lý lẽ” như thế, tên phó quản sự kia đành phải ngoan ngoãn trả lời: “Bẩm nương nương, hắn là một tiểu thái giám ở ngự thiện phòng, thủ hạ của nô tài, tên là Trương Bảo, chiều hôm nay nô tài mới phát hiện “Phỉ Thúy Tị Yên Hồ” mà thái hậu ngự ban cho nô tài năm ngoài không rõ tung tích, sau đó Phúc Quý…” hắn chỉ trong đám người một tên thái giám nhỏ gầy, “hắn nói vào buổi trưa có gặp qua Trương Bảo lén lút từ trong phòng của nô tài đi ra, bởi vậy nô tài liền phái người tìm tên tiểu nô tài này.
7 Trong khoảng thời gian này, số lần hoàng đế sủng hạnh tôi kể ra ngày càng thường xuyên hơn, người do phụ thân Kỷ Vân Nhiên phái tới cũng đều đã an bài xong xuôi, hiện tại cuộc sống của tôi có thể nói là phi thường “dễ chịu”.
8 “Hả?” Trong mắt Trọng Tôn Hoàng Gia ánh lên một tia khác thường, “Tại sao?”“Hoàng thượng đã từng gặp qua phụ nữ khi mang thai chưa?” Tôi hỏi lại. Trọng Tôn Hoàng Gia thoáng ngẩn người, khẽ chớp mắt, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Nàng vì chuyện này sao? Nàng lo sợ dung mạo biến đổi đến nỗi không muốn gặp trẫm?”Tôi thoáng do dự, mặc dù tôi cũng muốn để cho chồng mình có thể ở bên cạnh chăm sóc bản thân lúc mang thai, nhưng đức ông chồng này không phải là chồng của một mình tôi nha! Ngoại trừ tôi, hắn còn có hơn ba mươi người vợ nữa, tôi đối với hắn, cũng chỉ là một trong ba mươi người đó mà thôi! Vì thế, nếu tôi còn muốn tiếp tục chiếm một phần nhỏ trong tâm trí hắn, tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ kia, nếu như để lại trong lòng hắn một ấn tượng không tốt, tôi đây liền rồi đời.
9 Bụng dần dần to lên, cuộc sống của tôi ngày càng nhàn nhã, tựa như… đang nuôi heo!Từ sau “sự kiện sơn tra”, Đức phi hoàn toàn nhạt dần khỏi cuộc sống của tôi, bây giờ tôi thậm chí bắt đầu có chút nhớ cô ta.
10 Chán quá aaaaa!Đức phi bị tôi sửa lưng một trận nên sợ, suốt ngày đóng cửa không ra ngoài khiến tôi không còn trò vui để giải trí nữa, các phi tần khác lại có vẻ an phận thủ thường, không có ai đến để cho tôi trêu chọc cả, mỗi ngày đều ăn rồi ngủ, ngủ dậy thì lại ăn, tôi cảm thấy nếu mình không động người một chút chỉ sợ sẽ biến thành heo thật.
11 Từng phiến lá đỏ theo gió tung bay, nằm trên mặt đất bày ra một khung cảnh diễm lệ, tôi túm chặt áo khoác ngoài, uống một ngụm trà nóng, “Mùa thu đến rồi.
12 Sắp đặt ổn thỏa mọi thứ, tôi quay lại cuộc sống an nhàn tĩnh tâm dưỡng thai. Có điều nghe nói Trọng Tôn Hoàng Gia đang chuẩn bị tuyển phi nữa rồi, xem ra hậu cung là nơi vĩnh viễn không được bình yên.
13 “Nương nương thỉnh người xem qua. ” Cao công công đem một xấp danh sách cùng với một tập tranh tới cho tôi, muốn tôi lựa chọn. Cái này vốn là “trách nhiệm” của hoàng đế, bây giờ lại bất đắc dĩ rơi xuống đầu tôi.
14 Ai nói nữ nhân vào tháng ở cữ sẽ cực kì nhàm chán nào?Mới đầu tôi cũng nghĩ là như vậy, đặc biệt là ở cái thời cổ đại lạc hậu này, nhưng không ngờ rằng phi tử hậu cung dường như biết tôi nhàm chán, cho nên cố ý trở thành trò vui cho tôi giải trí, thật sự là làm tôi cảm kích quá trời luôn.
15 Trọng Tôn Hoàng Gia đích thực là một nam nhân khôn khéo đến đáng sợ, không những rất am hiểu phải làm đế vương như thế nào mà còn vô cùng thành thạo việc khống chế hậu cung trong lòng bàn tay.
16 “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. ” Váy áo hoa lệ trên người tản ra, tôi cúi đầu rũ mi, thần sắc vô cùng bình tĩnh. “Bình thân.
17 Theo đúng như quy định thì phi tần không thể ra khỏi kinh thành, ngay cả xuất cung mà cũng phải được hoàng đế phê chuẩn nữa là. Nên đối với việc tôi xuất kinh lần này bị liệt vào hàng tuyệt đối cơ mật, ngoại trừ những người có liên quan, những người khác chỉ biết là Thục phi nhiễm bệnh đóng cửa ở trong cung, không thể gặp người ngoài, đại hoàng tử Cấp Duệ cũng bị đưa tới chỗ Thái hậu chăm sóc.
18 Tố Hinh tiểu trúc quả không phụ danh tiếng của nó, trong hậu viện đình đài lầu các được xem kẽ rất đặc biệt, thanh đạm tao nhã, ý vị bất phàm, trúc xanh hoa nhỏ trang trí cho tầng tầng phòng ốc, mơ hồ ẩn chứa vài phần bí ẩn.
19 Ăn có một bữa cơm mà rước lấy một bụng nghi ngờ, đây là điều mà tôi không bao giờ ngờ được, ngay cả khi đi theo sau Trọng Tôn Hoàng Gia trên đường trở về tôi vẫn mang theo những suy nghĩ không yên, lúc Phượng Giải Ngữ rời đi, ánh mắt cô ta nhìn tôi một lần nữa khiến tôi cảm thấy vô cùng quái dị.
20 Diệp Thịnh Mân không để cho tôi chờ lâu, khi ông ta và Văn Sênh đi đến trước cửa phòng chúng tôi thì tôi cũng vừa mới đặt chén trà thứ ba của buổi sáng hôm nay xuống.