1 Màn sương mờ ảo bao trùm không gian, những cây ngô đồng cách đó không xa dường như đang ẩn khuất trong cõi tiên. Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy những buổi sáng sương mù như thế này.
2 Tô Kính Hy chợt nhận ra một điều, anh quen biết cô bao nhiêu năm rồi? Bốn năm hay năm năm? Có lẽ lâu hơn. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào hiếu thắng như thế này.
3 Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng. Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên, cuối cùng biến thành đường cong.
4 …Tiểu Thái dắt tay cô đi qua sân vận động, trong hội trường vang lên tiếng người nói ồn ào, phòng tiếp đón ở tầng trên của hội trường, những anh chàng đẹp trai và các cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục màu xanh lam đang bận rộn sắp xếp quà tặng phụ huynh.
5 Trên tấm bảng ở hành lang có viết hàng chữ: “Chào mừng đến với Học viện Giai Kỳ”. Quả bóng màu hồng mới vẽ được một nửa. Anh chàng đó cầm một hộp phấn màu, xem ra khi đi lấy phấn ở phòng tiếp đón đã gặp bọn họ.
6 Thực đơn trong nhà ăn lại điều chỉnh. Món khoai tây sốt xì dầu mà Xuân Phi thích ăn nhất đã chuyển thành món khoai tây sốt cà chua. Xuân Phi bưng khay đựng thức ăn mà mặt mũi ỉu xìu, người đứng sau khó chịu thúc giục:- Này, bạn kia, nhà ăn của nhà bạn à?Xuân Phi quay lại nhe răng cười:- Thế thì của nhà bạn à?Vì phương châm nam sinh không tranh giành với nữ sinh, anh chàng đứng sau lầm lì chờ cô gái thông minh lanh lợi chọn thức ăn như chọn học sinh ưu tú.
7 Nửa đêm, Xuân Phi nghe thấy có người khẽ đẩy cửa phòng mình. Cô vẫn chưa ngủ say. An Dương Thuần Uyên chỉnh điều hòa xuống hai bảy độ, sau đó rón rén đến cạnh giường đắp chăn cho cô.
8 Xuân Phi ôm tập vở đứng ở cầu thang, giương mắt nhìn Hạ Sâm Triệt với nụ cười như nắng xuân và cô bạn vừa nói vừa cầm cây lau nhà đi đến trước mặt. Chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người anh sáng đến chói mắt, càng tô thêm vẻ đẹp trai của anh.
9 Sao anh ấy biết mình tên là An Dương Xuân Phi nhỉ?Một buổi sáng sau khi thức dậy, đột nhiên Xuân Phi nhớ tới điều đó. Vào cái ngày diễn ra buổi tiệc đón học sinh mới, anh đã gọi tên cô.
10 Tiết ba chiều thứ năm là tiết thể dục, Xuân Phi chạy quanh sân vận động một vòng lấy lệ, sau đó chạy đến ngồi hóng mát dưới cây quế bì. Thầy thể dục nói: - Này, em An Dương, như thế này là không được.
11 Đúng năm ngày không điện thoại cũng không xuất hiện trước cửa. Xem ra lần này Tô Kính Hy giận thật, phá kỷ lục bốn ngày rưỡi. Lúc mua ngô trên đường, Xuân Phi nghĩ, có phải mình đã đá quá mạnh không nhỉ?Cũng chính trong khoảnh khắc hối hận ấy, một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu Xuân Phi, đó là “đáng đời anh ta”.
12 Bầu trời tháng mười xanh đến trong suốt. Ánh nắng mặt trời bị những đám mây lớn xé thành những đường sáng yếu ớt, chiếu rọi trên phiến lá, dưới mặt đất.
13 Không có đồ đạc ở hành lang. Lẽ nào người đó đợi lâu đến phát ngán nên đã kéo va li về nhà rồi? Đúng là tính khí của cậu chủ, như thế càng tốt. Nụ cười nở trên khóe môi Xuân Phi.
14 Mùi thơm của hương lúa bay vào trong xe. Mái tóc dài của Xuân Phi bay bay trong gió, bay xuống mặt của cô bạn Tiểu Thái đang ngồi cạnh. Các bạn nữ trên xe vẫn đang phấn khích vì chuyến dã ngoại trên núi.
15 Ngọn núi này được khai thác là nơi chuyên dành cho các cuộc cắm trại. Khám phá cuộc sống và cảnh sắc núi non cơ bản chỉ là hình thức. Đầu bếp chính trong nhà ăn của trường cũng đi theo, cùng lắm là mấy nam sinh đi lấy nước giếng.
16 Nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ bên ngoài trại, con sâu ngủ Xuân Phi giật nảy mình. Vùng núi hoang vu hẻo lánh, rất nhiều xác chết không đầu, hầu hết phim kinh dị đều có những cảnh tượng như thế này.
17 Cuộc sống là thế, càng sợ gặp ai thì lại càng chạm mặt nhiều. Trên chiếc xe bus về trường chỉ còn lại một chỗ ngồi, đó là chỗ bên cạnh Hạ Sâm Triệt. Lái xe đặc giọng Thượng Hải - Cô có lên xe không? Câu nói ấy thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trên xe.
18 - A…. Tiểu Thái hét một tiếng rồi nhảy dựng lên. Một lúc lâu sau mới nhìn rõ cái gì bay dưới chân mình. Một con bướm rất to. Cô trố mắt nhìn rồi bật cười khoác tay Xuân Phi.
19 Xuân Phi vẫn đang buồn phiền vì bộ dạng dũng sĩ một chân của mình, đang suy nghĩ xem có nên bảo Tô Kính Hy đến đón không, nhưng khi cô vừa bước một chân ra khỏi phòng để rửa mặt thì ngửi thấy mùi trứng rán lan tỏa trong không gian.
20 Chuyện này nhanh chóng lan khắp trường, mang theo màu sắc truyền kỳ khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Người này truyền tai người kia, mỗi người thêm thắt một ít, ai cũng muốn biết cô nữ sinh được hoàng tử mỉm cười bế lên tầng là ai.