1 Đêm đen như mực, gió lạnh đột nhiên thổi đến, đem cửa viện rách nát thổi đến mức càng thêm mục nát không thể tả.
Mấy thô sử ma ma (ma ma chuyên làm việc nặng) đang vội vã đi qua đi lại trong sân, ma ma cầm đầu thân thể hơi béo chút, mặc áo choàng ngắn màu xanh đen, ống tay áo kéo lên đến một nửa, trong tay nhấc một cái giỏ đựng thức ăn, hướng đi đến phía sâu bên trong phòng.
2 Ba gian ngói xanh tường hồng, trong viện nông gia rộng rãi bao phủ một tầng tuyết đọng dày đặc, con chó mực to giữ nhà bước đi thong thả tới cửa, lười biếng ăn một miếng xương trong chén bể, tựa hồ nó cũng cảm thấy lạnh, lại chui vào bên trong ổ chó.
3 Nha hoàn gọi là Thu Nhạn, là đại nha hoàn điền trang, địa vị tuy rằng không bằng được Trương Lan, nhưng cũng có mấy phần mặt mũi. Đêm trừ tịch để Thu Nhạn đến đưa cơm, là chuyện những năm trước chưa từng có, chắc là vì Trương Lan muốn ngăn miệng mọi người, nên có vẻ đối với đối với tiểu thư Tương gia bị bệnh liệt giường cực kỳ quan tâm, chăm sóc.
4 Mồng một đầu năm, sáng sớm đã truyền đến tiếng pháo, mấy đứa nhỏ ở điền trang túm tụm kéo nhau đi đốt pháo , tiếng pháo qua đi, lạc hồng rơi đầy đất, chói mắt như gấm hoa, thật là"Tràn ngập không khí phấn khởi".
5 Trần Chiêu từ bên ngoài lăn lộn trở về, vừa vặn thấy mấy người trong sân đi ra, nữ hài tử dáng dấp thanh tú, mắt không khỏi sáng mắt lên, chờ thấy rõ, mới phát hiện ra là Tương Nguyễn.
6 Vạn vật trên thế gian tất có đạo lý tương sinh tương khắc, có âm tất có
dương, có đắng cũng lại có ngọt, có người giàu, tự nhiên cũng có kẻ nghèo.
Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, phố Tây cũng là rách nát quạnh quẽ.
7 Thế cuộc đang nghiêng về phía bên kia, đột nhiên có người vì ông lão nói chuyện, một cách tự nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người kia.
8 Editor: Lạc Huyên
Beta-or: Diệp Nhược Vân
Bạc nói chuyện? Bạc làm sao có thể nói chuyện? Lời nói này có chút thú vị, đám người đồng loạt nhìn Tưởng Nguyễn, ngay cả lão đầu đang tức giận giậm chân cũng quay đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi ngờ.
9 (*Hung nô: Nô bộc hung ác)
Trên đường trở về, Liên Kiều nhẫn nại chịu đựng, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Vì sao tiểu thư lại tặng hoa mai cho người kia vậy? Dù sao cũng là dùng bạc để mua mà, muốn tặng cũng nên giữ lại một cành để đặt trong phòng chứ, tạo sao …lại cho không người lạ?”
“Liên Kiều, ngươi thấy ta thích hoa mai lúc nào hả?” Tưởng Nguyễn nói.
10 Trần Phương và Trương Lan đang cười, nghe được tiếng nói thì nhìn về trước cửa, chỉ thấy ba cái bóng ngược chiều ánh sáng đang đi dần đến, người đi đầu là nữ hài tử dáng vẻ thon gầy được lớp áo bông rộng thùng thình bao bọc bên trong, nhưng điều kỳ lạ là nhìn vào lại có cảm giác gọn gàng chỉnh tề.
11 Editor: Lạc Huyên
Beta-or: Diệp Nhược Vân
••• === ====== === •••
Không khí sáng sớm ở thôn trang vô cùng tốt lành, những chú chim sẻ cánh xám đang đứng mổ thức ăn trên cành cây.
12 Tưởng Nguyễn nâng tách trà ở trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới liếc mắt nhìn sang Trần Phương đang ở một bên.
Trần Phương cắn môi thật chặt, mấy năm ở thôn trang này nàng ta sớm đã có thói quen nhìn thấy Tưởng Nguyễn âm u tinh thần sa sút, ai ngờ từ sau khi xảy ra chuyện rơi xuống nước, Tưởng Nguyễn lại dường như thay đổi thành một người khác, giống như một đóa hoa đang dần dần khô héo bỗng nhiên tràn đầy sức sống trở lại, bắt đầu nở rộ một lần nữa.
13 Editor: Lạc Huyên
Beta-or: Diệp Nhược Vân
••• === ====== === •••
(*) Dẫn xà xuất động: Dẫn rắn ra khỏi hang.
Nhân lúc nắng đẹp sau giờ ngọ (11h trưa – 1h chiều), Liên Kiều mang chăn trong phòng ra phơi nắng ở sân phía bên ngoài, cái chăn bông cũ mỏng manh, thật sự chỉ có một lớp mỏng, so với những cái chăn dày cộm đẹp đẽ được phơi đầy sân thì quả thật rất chói mắt.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 50