1 Dãy núi xanh mướt một màu. Sáng sớm, những giọt sương như lớp lụa mềm mại bao trùm lên ngọn núi Thương Sơn. Trời còn chưa tỏ, cô đã rời giường, mặc quần áo, xách giỏ trúc ra khỏi thôn.
2 Lại là cô gái kia. Trên người cô mang vòng bạc trừ tà, phía trên còn tết ngọc lưu ly bảy màu. Nó thật sự không thể tin được, cô lại nằm trên cỏ ngủ thiếp đi như vậy.
3 Khi cô về tới nhà, mặt trăng đã lên cao từ lâu. Cô thả giỏ trúc xuống, thắp đèn, cởi giày da hươu, xuống bếp múc nước rửa chân tay. Chuông gỗ trên cửa vang lên lách cách.
4 Trên cỏ đặt một chiếc giỏ trúc. Nó nhận ra cái giỏ ấy, là giỏ trúc của tiểu cô nương kia. Trong giỏ bay ra hương thơm của cơm và canh thịt.
Nước miếng chảy đầy miệng.
5 Tách! Giọt nước lạnh như băng từ vách hang ẩm ướt rơi xuống đất, lại bắn lên người nó. Tách! Nó không tránh giọt nước lạnh lẽo, chỉ co rúm lại mà ngồi núp ở góc tối, không dám để cho các chủ nhân đang ầm ĩ phía trước chú ý.
6 Ngoài hang động, có tiếng nhạc dịu dàng. Nó sững sờ, gió mang đến tiếng nhạc, mang đến mùi hương của cô gái kia, còn có mùi thơm của thức ăn. Bụng nó kêu ọc ọc như sấm.
7 Nhìn cô gái kia, nó cuộn người trên mặt đất, run rẩy vì đau đớn.
Nó vốn tưởng rằng cô sẽ để ý vết thương của mình trước, nhưng không, cô bỏ chiếc khăn tay và vải ướt vào trong nước, lại đắp lên vết thương của nó, đến khi tay và ngực nó không bốc khói, cũng không nổi bọng nước nữa.
8 Xin chào, Dạ Ảnh.
Nó cầm lấy khăn lau, lau sạch sàn nhà của chủ nhân, lau được một nửa, nghĩ đến cô gái gọi tên nó, chào nó, nó bất giác dừng tay, ngẩn người.
9 Hắn khóc một lúc lâu mới dần thở bình thường lại được, nhưng đương nhiên vẫn không quên tiếp tục ăn cơm.
Giọt mưa rơi tí tách trên mặt nước.
Nhìn hắn dường như đã khá hơn rồi, vừa ăn cơm còn vừa gãi tóc vì bị mưa xối mà dính vào đầu.
10 Mưa xuân đi qua, tiếng ếch kêu ồm ộp khắp nơi. Ở lũng sông trong rừng sâu, trăm hoa đua nở. Tại nơi thờ cúng, hương hoa theo gió truyền đi khắp nơi. Mây trắng trên trời xanh tạo thành rất nhiều hình thù kỳ lạ.
11 Trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt. Nó hết nhìn trái lại nhìn phải, sau lưng không có ai cả, chỉ có cô đang nhóm lửa. Cô bảo nó đi múc nước để nấu canh; nó thích uống canh.
12 Mùa hạ. Ánh mặt trời lóng lánh trong nước. Trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có thuỷ điểu bay vút qua sông. Quá trưa, Tử Kinh ở trên bờ sông vớt giỏ trúc bắt cá thì nghe được tiếng trẻ con gọi.
13 Tử Kinh nhìn hắn mặc áo tơi, ngồi bên cạnh đống lửa vui vẻ ăn thịt, bất giác nở nụ cười.
Mấy tháng này được cô cho ăn, hắn dần dần có da có thịt, không gầy đét như xưa nữa.
14 Không thấy hắn đâu nữa. Mấy hôm trước, Tử Kinh cho rằng hắn chạy tới nơi khác, nên cô vẫn chưa quá để ý. Khu rừng này rất lớn, hắn không thể lúc nào cũng đợi cô được, nhưng hắn chưa từng biến mất lâu như vậy.
15 Dạ Ảnh.
Nước mắt đong đầy vành mắt, tầm nhìn từ sau khi cô có dưỡng khí đã dần khôi phục. Hắn mặc áo tơi, ngồi khóc bên cạnh cô, trên khuôn mặt ngẩn ngơ đầy hoảng loạn và nước mắt.
16 Leng keng… Leng keng.
Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm. Hương nhang lượn lờ bay lên, nhẹ nhàng bay trong đêm tối. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy có người vào phòng, đốt đèn dầu, rồi lại đi ra ngoài.
17 Sương chiều nặng nề. Chẳng mấy chốc, mặt trời hoàn toàn biến mất ở bên kia rặng núi. Trời đã tối hẳn, nữ pháp sư đưa cơm đến cho cô, sau khi cô ăn xong thì tự mình muốn mang về phòng bếp.
18 Thu đi đông tới. Dường như trong nháy mắt lá đã rụng hết. Cuồng phong gào thét mấy ngày, cuốn bụi bay mù mịt. Từ ngày Tử Kinh gặp chuyện không may trên núi đến nay đã qua gần một tháng.
19 Trời còn chưa sáng. Trong thôn vẫn yên tĩnh như thường. Lớp sương mù mỏng bao trùm khắp thôn. Hắn tràn đầy chờ mong, yên lặng nhảy tới cửa sổ phòng cô sau đó nhẹ nhàng đẩy ván cửa cô để sẵn cho hắn.
20 Hắn đi rồi. Khi trời sáng, hắn chân thấp chân cao rời đi trước mắt cô.
Đầu tiên hắn đi về phía tây, sau đó vòng lại một vòng lớn, đến tận khi trời tối mới quay về rừng rậm, khóc lóc lên núi, trở lại hang động tăm tối.