41 Trời sáng rồi lại tối. Cô không nói một lời, không ăn cái gì, sắc mặt tái nhợt. Anh nấu một bát cháo trứng gà, cầu xin cô.
“Xin em, ăn chút gì đi. ”
Cô im lặng nhắm mắt, tiếp tục co người lại.
42 Đó là cấm địa.
Cây bồ đề, hoa bỉ ngạn, nhà đá đỏ.
Anh nhìn cửa hàng yên tĩnh, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh ứa ra.
Anh từng nghe nói về nơi này, biết người đàn ông trong truyền thuyết kia… Tần Vô Minh.
43 Thu Nhiên đứng trên tầng, nước mắt rơi như mưa, tim đau như muốn nứt ra, đầu ngón tay bởi vì siết quá chặt để kìm chế mà cắm sâu vào trong lòng bàn tay.
44 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Nấu canh
Đêm xuân vẫn còn se lạnh. Rạng sáng năm giờ, cô tự dưng tỉnh lại, người bên gối không biết đã đi đâu.