21 “A Tháp Tát Cổ Linh. ” Giọng nói âm trầm vang vọng trong hang. Cô như cười như không nhìn tên đáng thương vẻ mặt tối tăm xách theo một giỏ thức ăn đi về phía cô.
22 Hắn thành công. Linh nhìn chằm chằm người kia từ trong bóng tối chạy như bay đến, gần như không thể tin được. Cô muốn khóc nhưng vào giây phút này ngay cả sức để khóc vì vui sướng cũng chẳng còn.
23 Không phải ngươi! Không phải ngươi! Không phải ngươi!
Hắn ôm đầu, bịt tai lại không dừng được gào lên cho đến khi cổ họng chảy máu.
“Không phải ngươi! Không phải ngươi! Ngươi không thể nào là…”
Hắn quỳ rạp xuống đất, thân thể lảo đảo, ôm đầu tức giận gào khóc, cuồng loạn gầm lên: “Không phải ngươi! Không phải ngươi! Không phải ngươi! Ngươi không phải là nàng! Không phải ngươi! Ta không biết ngươi là ai! Ta không biết nàng là ai! Ta không biết! Ta không biết!”
Đầu đau muốn nứt ra.
24 Nàng không nên tiếp xúc với hắn.
Nàng là người bảo vệ ở thôn Vu Hịch.
Bảo vệ phong ấn kết giới là trách nhiệm của nàng.
Nàng vẫn luôn cô đơn, cho đến khi gặp được hắn.
25 Anh ăn hết bát cháo kia, tắt đèn nằm trên giường sạch sẽ. Chẳng hiểu tại sao đôi tai bén nhạy vẫn tự động dõi theo tung tích của cô. Cô ngồi trên tàu điện ngầm, lại chuyển xe bus, sau đó xuống xe đi bộ, co ro đi qua khu chợ, vào nhà trọ không có thang máy, vất vả leo hơn mười tầng, tay run run móc chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.
26 “Cô không có điện thoại!” Mới vào cửa đã thấy anh ta đứng đợi sẵn, vẻ mặt lạnh lùng.
Cô cứ tưởng rằng anh ta không ở nhà, công ty nói sáng nay anh ta đã gọi điện thoại tìm cô, nhưng không nói rõ có chuyện gì đã cúp rồi.
27 Cô đi vào phòng ngủ của anh ta, anh ta chẳng mảy may nhúc nhích, giống như một pho tượng hóa đá.
“Anh để lửa quá lớn. ” Cô không biết là do anh ta đã từng thử nấu hay là bởi vì bóng lưng cô đơn của anh ta làm cô nhớ tới bản thân mình, tóm lại, cô đã lên tiếng.
28 “Đừng!!!” Cô đưa tay ấn chuông, không ngờ lại nghe thấy tiếng kêu khóc đau đớn ấy. Hôm nay vốn không phải thời gian cô đến quét dọn, căn cứ vào phép lịch sự nên cô không dùng chìa khóa mở cửa.
29 Anh sửng sốt, bất giác nhíu mày, “Cô muốn tôi cùng đi với cô?”
“Anh muốn ăn cháo trứng gà đúng không?” Cô hỏi.
Anh đương nhiên muốn.
“Tôi phải tới siêu thị, cách đây tận mấy cây số, anh lái xe chở tôi đi.
30 Anh ta là kẻ bốc đồng, kiêu ngạo, cực đoan, gần như hận đời, nhưng đồng thời cũng yếu ớt kỳ lạ. Nói đi cũng phải nói lại, chính cô thật ra cũng không khá hơn là bao, cô biết người bên ngoài cũng đánh giá cô ăn nói chua ngoa, quá lạnh lùng, lại cứng đầu.
31 Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh ta.
“Tôi vẫn còn phòng trống. ” Anh ta hờ hững nói: “Dù sao cũng để không. ”
Cô há hốc miệng nhìn người đàn ông này, không biết anh ta có mục đích gì.
32 “Anh không đi giày. ”
“Tôi không thích giày. ”
“Tôi là nói đêm qua, lúc anh ở nhà tôi. ” Người đàn ông đang ăn trứng tráng sữa cùng thịt hun khói kia dừng lại một giây, sau đó ngước mắt nhìn cô, không chớp mắt nói: “Tôi có, giày da, đôi màu đen.
33 Anh ta mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm. Buổi sáng ngày hôm đó anh ta còn viện cớ nói đi tìm bạn, nhưng sau đó dường như biết cô sẽ không hỏi nữa nên anh ta cũng chẳng thèm tìm lý do nữa.
34
Anh ta không nhớ gì cả. Khi anh ta mở mắt, đi ra khỏi phòng ngủ, đối diện với ánh mắt cô, cô có thể nhận ra ngay rằng anh ta đã quên chuyện xảy ra tối hôm qua.
35 Anh sải bước đuổi theo, đột nhiên túm lấy cô, tức giận nói: “Khoan đã, cô không thể!”
Nói được một nửa, anh giật mình nhận ra mình định nói cái gì, bất giác cứng đờ.
36 Cô ngủ trong lòng anh, cũng tỉnh lại trong lòng anh. Anh ngủ rất say, gương mặt tuấn tú vô lo vô nghĩ giống trẻ con, không nhíu chặt lông mày, không buồn bã.
37 Cô mặc áo ngủ của anh, tóc hơi rối, mắt mơ màng, giọng khàn khàn: “Anh… Nấu cơm… “
Anh nhìn cô gái gợi cảm vô cùng ấy, nói: “Còn có canh. ”
“Tại sao?” Cô không hiểu, hỏi.
38 Ngày đó, gió nhẹ nắng ấm, trời xanh như biển. Hàng cây hai bên đường đã bắt đầu đâm những chồi non mơn mởn. Cô bỗng mỉm cười, nghĩ: mùa xuân sắp đến rồi.
39 Hắn bất chấp, quát: “Nếu như ngươi muốn cứu cô ta thì hãy đi tìm nữ pháp sư kia, dùng quyển sách nguyền rủa ngươi đã trộm để trao đổi!”
“Sách gì?” Anh nhíu mày.
40 “Thả tôi ra! Đồ khốn! Buông ra. ” Anh ôm cô, bay vùn vụt qua cả thành phố, đáp xuống trên ban công nhà mình, sải bước đi vào trong nhà, vào phòng tắm rộng lớn.