Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Câu được con rùa vàng

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 29
Chương mới nhất: Chương End
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Cóngười hỏi: Tỉ lệ khả năng“ rùa vàng” từ trên trời rơi xuống là bao nhiêu nhỉ? Phật nói: “Chắc phải chờ thêm năm trăm năm nữa”. Một cô gái ngang ngược, làm gì cũng rất phô trương, đã ở trong tình trạng thiếu đàn ông rất lâu rồi, đột nhiên gặp vận may, vớ được “con rùa vàng” từ trên trời rơi xuống.

Danh sách chương Câu được con rùa vàng


Chương 1.1

1 Bước vào cửa hàng mỳ, tôi đảo mắt nhìn quanh: sạch sẽ và ngăn nắp. Mắt tôi vô tình dừng lại trên tấm bảng giá treo ở góc tường: Ừm, cũng không quá đắt! Lại đưa mắt nhìn quanh những thức khách của quán, rồi ánh mắt dừng lại ở một anh chàng đẹp trai đang ngồi đợi mỳ, tôi khẽ nhếch môi cười nhạt rồi đi thẳng đến ngồi đối diện anh ta.


Loading...

Chương 1.2

2 Bước vào cửa hàng mỳ, tôi đảo mắt nhìn quanh: sạch sẽ và ngăn nắp. Mắt tôi vô tình dừng lại trên tấm bảng giá treo ở góc tường: Ừm, cũng không quá đắt! Lại đưa mắt nhìn quanh những thức khách của quán, rồi ánh mắt dừng lại ở một anh chàng đẹp trai đang ngồi đợi mỳ, tôi khẽ nhwchs môi cười nhạt rồi đi thẳng đến ngồi đối diện anh ta.


Chương 1.3

3 Đúng bảy giờ tôi quẹt thẻ rồi đi về, vừa ra khỏi công ty đã bị Mạc Lãnh tóm lại: - Lâm Sảng! - Ớ, trùng hợp nhỉ, ha ha ha, sớm thế này mà cậu đã đến rồi à? Ha ha ha! – Tôi liên tục cười giả bộ.


Chương 1.4

4 Lâm Diệu quỳ xuống trước mặt tôi, tôi đưa điện thoại cho anh ta: - Nhân tiện cầm luôn cả điện thoại cho anh này! - Tôi thật không biết nên nói gì với chị! – Lâm Diệu đón lấy điện thoại, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa vui mừng, vừa bất lực, vừa phẫn nộ… và có cả sự lo lắng.


Chương 1.5

5 Lúc này, tôi cúi đầu xuống phối hợp với tình tiết câu chuyện, nhắm mắt đau khổ rồi hỏi Lâm Diệu: - Anh có biết tôi nhìn thấy gì không? - Không biết! Tôi đau khổ lắc đầu: - Tôi nhìn thấy anh ta đang hóa trang thành đàn bà, nhảy nhót trên sàn.


Chương 1.6

6 Ý, bác kia đang làm gì vậy? Cứ ra sức nháy mắt ra hiệu cho tôi, miệng hình như đang nói hai từ "điện thoại". Tôi giật mình sờ đến túi của mình, sững người không thấy điện thoại của mình đâu.


Chương 2.1

7 Chương 2: Sẽ có người phụ nữ dám ra tay với anh   Chưa đến nửa tháng như tôi dự đoán, Lâm Diệu đã có thể ung dung đối phó với mọi kiểu khách hàng, hơn nữa chỉ cần nghe giọng anh ta đã nhận ra là "thần thánh phương nào rồi".


Chương 2.2

8 Toàn thân tôi như mềm nhũn ra! Thôi xong rồi, bệnh hám trai đẹp của tôi lại nổi lên rồi! Cái gã này ngay cả lúc hung dữ cũng thật cá tính! Tôi bị anh ta vác đi như vác một con gà ra ngoài.


Chương 2.3

9 Lần này cả bố và mẹ đều chưa kịp chồm đến thì tôi đã chuồn mất rồi. Ngày hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư, tìm một luật sư quen để tư vấn chuyện này, anh ta nói nên “đánh”, khả năng thắng là rất cao.


Chương 3.1

10 Chương 3: Mất hạt kê nhặt được dưa hấu. Người đàn ông của tôi đã quay trở lại, mùa xuân của tôi đã trở lại, Lâm Diệu cũng không còn đeo bám tôi nữa. Dương Lệ Lệ dường như thấy có chút hi vọng nên lại bắt đầu mon men tiếp cận Lâm Diệu   Thực ra trong lòng tôi vẫn có chút không thoải mái, tại sao tôi không thể được tận hưởng cái cảm giác vừa được người mình yêu ôm ấp trong vòng tay, vừa được một người đàn ông có điều kiện theo đuổi? Sau đó hai người ấy vì tôi và cạnh tranh, ghen tuông, đấu đá, một người nằm trong bệnh viện, một người nằm trong nhà xác, à nằm ở nhà.


Chương 3.2

11 Tôi bỏ tay xuống, chìa ra trước mặt anh ta. - Cái gì, bảo tôi đánh lại à?   - Quà đâu?   - Không có. - Không có thì đưa tiền!   Ngần ngừ mãi Lâm Diệu mới lấy trong túi ra một cái hộp, đặt vào tay tôi rồi bỏ đi.


Chương 3.3

12 Về đến nhà, bố mẹ đang ngồi trong phòng khách xem tivi, tôi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, miệng lẩm bẩm: “ Rụng tóc rồi, còn trẻ mà đã rụng tóc rồi, sau này sống ra sao đây?”, nói rồi thọc tay vào túc xách lấy thuốc Doctor Hoàng kê đơn, miệng lại lẩm bẩm: “Không uống thuốc là không được!”   Lặng lẽ quan sát bố mẹ, không thấy có phản ứng gì.


Chương 4.1

13 Chương 4: Ôn lại chuyện xưa. Lúc về công ty, các đồng nghiệp xúm đến hỏi han này nọ, oán trách bản thân biết tin này quá muộn, người đã ra viện rồi mới hay tin, thế nên không đến bệnh viện thăm tôi được.


Chương 4.2

14 -  Sao không ra hát? Tớ nhớ Mạc Lãnh trước đây hát hay lắm mà! - Lưu Hi Hoa   Đồ giàu xổi chết tiệt, chỉ nhớ mỗi người đẹp hát hay thôi, không nhớ rằng bà mày đây hát từng đoạt giải đấy à   -  Mạc Lãnh bây giờ chỉ hát cho người đàn ông của cậu ấy nghe thôi! - Tôi đáp lại, để xem hắn còn dám khoa trương nữa không.


Chương 5.1

15 Chương 5 : Chuẩn bị ra mắt mẹ chồng   Sau khi hay tin Lâm Diệu sắp dẫn tôi đi gặp bố mẹ, những ngày sau đó tôi giống như chuẩn bị đi đánh giặc, bắt tay vào chuẩn bị chu đáo cho ngày ra mắt bố mẹ chồng.


Chương 5.2

16 Tôi lại cười, trong đầu con nhớ như in lời dặn của “Kẻ Trộm” : nhất định phải cười!   Chủ tịch Ngũ thấy tôi đến cũng vui lắm, quan tâm hỏi han tôi làm việc có vật vả không, tôi đương nhiên nói không vất vả, công ty còn ấm áp hơn cả ở nhà, nói rồi tôi lại bật cười.


Chương 5.3

17 Lâm Diệu đọc được sự ngạc nhiên trong mắt tôi liền cười xòa, nắm lấy tay tôi và nói:   - Em không cần phải kinh ngạc như vậy, giờ anh sẽ nói tất cả với em! Thực ra lần đó vốn dĩ anh không biết chuyện, bởi vì sự việc bị làm ầm ĩ lên, bên dưới không gánh vác được nên mới đến tay anh.


Chương 6.1

18 Chương 6: Lâm Diệu biến mất   Ngày hôm sau, Lâm Diệu không đi làm, lại chơi trò mất tích, điện thoại của anh cũng rơi vào trạng thái không liên lạc được.


Chương 6.2

19 Tôi đã lấy được bức ảnh cũ của anh ở trong máy điện thoại, xóa số liên lạc của anh ra khỏi sim, sau đó lưu vào trong bộ nhớ của máy tính, cất cả ảnh và số điện thoại vào nơi bí mật nhất trong máy tính và đặt pass cho thư mục này.


Chương 6.3

20 Bận rộn suốt cả ngày, đau lưng mỏi gối vô cùng. ctor Hoàng đang thu dọn mặt bàn, hỏi tôi muốn đi đâu ăn cơm. Không phát tiền công cho tôi nên định lấy thức ăn bịt miệng tôi hả?   -  Con trai! – Tôi gọi   ctor Hoàng ngơ ngác nhìn tôi, không dám tin tôi đang nói chuyện với anh ta.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Ảnh Hậu Nhiều Tiền

Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình

Số chương: 17


Phú Qúy

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 12


Thứ Nữ Hữu Độc

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 250


Tiểu Thư Cappuccino

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 58



Vương Gia Cầm Phi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Miêu Nhãn Mị Hồn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Độc Thê Không Dễ Làm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50