1 Cảnh quốc, thành Kim Lăng. Mặt trời lên, mang theo những tia nắng ấm áp chiếu khắp vùng kinh thành, giữa những biển hiệu xanh đỏ san sát hai bên đường, chiếc xe ngựa sang trọng đang phi nước đại về phía trước.
2 Nguyên Bình Chi cho là hôn sự của mình và Cố Tích Ân còn có thời gian thương lượng, nhưng hắn vạn không nghĩ tới, hắn mới được thả ra khỏi phủ công chúa, về đến Nguyên phủ chính là treo lụa hồng, giăng đèn kết hoa, chữ hỷ đỏ thẫm, toàn màu đỏ rực suýt nữa làm mù mắt hắn.
3 Nguyên Bình Chi lúc này cũng yên lòng, liền nhẹ nhàng khoan khoái thử một ít rau xanh và cháo gạo nếp. Hắn bận rộn một ngày, cũng chưa ăn thứ gì, hơn nữa tâm tình vốn rối loạn, không có khẩu vị, lúc này lại không biết vì sao, nhìn tiểu nha đầu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhất thời liền có khẩu vị.
4 Nguyên Bình Chi trở lại phòng trong, phát hiện mình bị làm tức đến đau cả đầu. Hắn bình thường không dễ dàng tức giận như vậy. Mặc dù người khác cũng gọi Nguyên Bình Chi là "Đệ nhất công tử thành Kim Lăng ", nhưng những người thực sự quen thuộc Nguyên Bình Chi biết tính khí hắn rất tốt, là vị thiếu gia ít khi trêu chọc người khác, hơn nữa còn đặc biệt quan tâm đến người thân trong gia đình, lúc nào cũng lo lắng, ngay cả việc con trai của vợ lẽ của đại ca có bị con trai của chính thất khi dễ hay không cũng để ý.
5 Khi nàng lâm vào ngủ say, thân thể tự giác tìm kiếm nguồn nhiệt, tự động rúc vào lồng ngực người bên cạnh thì Nguyên Bình Chi mở hai mắt, cặp mắt kia thanh tỉnh như thế, khi nào có nửa điểm buồn ngủ?Trong ngực là cô bé mảnh mai, thân thể mềm mại hơn bất cứ mỹ nữ nào hắn từng ôm trước kia, nhưng trong lòng hắn lại ngũ vị hỗn loạn, thương tiếc cùng bất đắc dĩ áp chế dục vọng, tim của hắn chỉ còn lại một mảnh mềm mại.
6 Gần tối ngày tân hôn thứ hai, liền truyền đến tin dữ Đại Công Chúa qua đời. Vị công chúa quật cường chỉ cần chống đỡ thân thể, tự mình an bài việc nữ nhi xuất giá, khi biết nữ nhi được gia đình nhà chồng công nhận, mới trút hơi thở cuối cùng.
7 Nửa tháng sau. Nguyên phủ, Tử Đằng quán, bên ngoài thư phòng. Đã là giữa xuân, khí trời càng ấm áp, mặt trời chiếu sáng một vùng , cỏ non xanh tươi trở lại, lá non nảy mầm, chim con vui sướng hát vang.
8 Khí trời càng ngày càng ấm áp, thậm chí có chút nóng. Cây tử đằng trong quán cây đã nở hoa, cành hoa từ trên kệ buông xuống dưới, hoa rậm rạp, nhiều vô cùng, giống như thác nước màu tím nhạt , mùi hoa nồng đậm xen lẫn vị trong veo, thấm vào ruột gan, làm người ta say mê.
9 Suốt một tháng , Nguyên Bình Chi len lén vẽ một bức"Tân đế lên ngôi ", bức họa năm ngoái, thân hình hoàng đế thiếu niên gần mười bốn tuổi mặc dù còn mảnh mai, cũng đã cao ngất như trúc, đôi môi mím chặt cùng ánh mắt sắc bén hé lộ tâm tình khẩn trương và nghiêm trang của hắn lúc mới lên ngôi, khóe miệng khẽ nhếch cùng cánh tay nâng cao lại lộ ra niềm kiêu ngạo cùng tự đắc.
10 Nguyên Bình Chi tìm được Cố Tích Ân dưới gốc cây tử đằng lớn nhất , tiểu nương tử hắn đang ngồi trên xích đu dưới dàn hoa len lén lau nước mắt. Cuối mùa xuân, áo đổi thành mỏng manh , tiểu cô nương mặc váy lụa Tô Châu, tay áo rộng dùng sợi chỉ bạc thêu hoa tử đằng, dưới giàn hoa tiểu cô nương gầy đi không ít.
11 Phùng Mẫn Du mặc dù trẻ tuổi, nhưng thuở nhỏ chăm chỉ khổ học, có thể nói bác học, hơn nữa cầm kỳ thư họa đều tinh thông, cùng Nguyên Bình Chi ngâm thơ luận vẽ, dần dần phát hiện trong bụng vị con em nhà giàu Kim Lăng đại danh đỉnh đỉnh này cũng không phải là lỗ mãng, mà là đầy bụng tinh tế, hai người thích thú thành tri kỷ.
12 Nguyên Bình Chi thuở nhỏ chưa từng ra khỏi cửa, lần này vừa đi chính là ba năm, thật ra hai vợ chồng Nguyên Bắc Cố và Trịnh thị cũng rất tưởng niệm và lo lắng.
13 Phùng Mẫn Du cứ như vậy ra đi, sinh mạng ngắn ngủi giống như ngôi sao sáng xẹt qua bầu trời đêm. Ban đầu Nguyên Bình Chi ra tay cứu giúp Phùng Mẫn Du, còn mang ý hài hước "Lấy sắc biết người", hắn đối với Phùng Mẫn Du chỉ là một cái nhấc tay, nhưng Phùng Mẫn Du lại lấy tính mạng trả ơn.
14 “Phu. . . . . . phu quân. . . . . . đừng mà. . . . . . ừ. . . . . . " Màn lụa nhẹ rủ xuống, âm thanh rên rỉ triền miên không dứt làm người ta mặt đỏ tới mang tai, làm nha hoàn trực đêm phòng ngoài cũng không nhịn được xuân tâm lay động, mất hồn mất vía.
15 Nguyên Bình Chi nâng trán thở dài, nương tử mình làm sao tham tiền như thế? Nàng thuở nhỏ cũng không thiếu thốn. "Nương tử, nàng thật lợi hại, nếu như nàng là nam tử, nhất định có thể đảm nhiệm chức vị Hộ bộ thượng thư, trông coi tiền tài thiên hạ.
16 "Không có gì, không có gì. " Cố Cảnh Hoành liên tiếp khoát tay, nói: "Ngược lại ta mạo muội tới cửa, trước đó không lên tiếng chào hỏi, mới là chính thức thất lễ.
17 Cố Tích Ân gần đây tâm tình rất tốt, tốt vô cùng. Ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra, tiểu cô nương luôn mặt mày hớn hở, da thịt hồng nhuận, vẻ mặt vui vẻ.
18 Năm năm sau. Cảnh quốc, U châu, Yên kinh. Yên kinh hôm nay chính là Kế thành trước kia, ba năm trước hoàng đế Huyền Dục đã tự mình đặt tên cho Yên kinh, kinh thành mới của Cảnh quốc.
19 Huyền Dục lên ngôi hai mươi năm, dời đô Yên kinh. Lúc ấy, hoàng đế Huyền Dục gần ba mươi bốn tuổi. Kinh thành mới do Nguyên Bình Chi chủ trì xây dựng nguy nga tráng lệ, cùng phương nam xinh đẹp tinh tế bất đồng, Phương Bắc đặc biệt cứng rắn, càng thể hiện hoàng quyền chí cao vô thượng.
20 Nguyên Gia Minh ngồi trong thư phòng phủ Trấn Quốc tướng quân, nhức đầu liếc nhìn sổ sách trong tay. Gần đây chi tiêu trong phủ chợt tăng, phòng thu chi đặc biệt tìm hắn, uyển chuyển nhắc nhở hắn chú ý tiền tài, tổn thất tiền tài là chuyện nhỏ, Nhị thiếu gia tự mình lấy tiền ra ngoài học xấu, là chuyện lớn.