1 Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi không giống hôm qua.
Trong giang hồ, ai cũng biết, ở bên trong Tuyệt Vân Cốc có một rừng hoa hạnh, giữa rừng hoa hạnh lạc hồng vô số.
2 "Boong boong. . . . . . Tranh. . . . . . " trong Cúc Mộng Hiên, truyền đến tiếng đàn y hệt tiếng kim loại va chạm nhau. Ngón tay của Dung Úc Ảnh không ngừng kích thích ở trên dây đàn, chưa hết khúc nhạc, trên dây đàn cũng đã nhuộm đỏ tươi.
3 Mặt trời từ từ lặn xuống phía chân trời, treo nghiêng nghiêng giữa không trung. Bầu trời nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt, hệt như mặt trời chiều đỏ rực lửa, đẹp đến vô cùng, cũng thê lương đến cực điểm.
4 Đêm càng khuya, người đứng trước của thiện ác đường cũng càng nhiều. Hôm nay, hai người Dung Úc Ảnh và Nhạn Hành Sơ coi như là chính thức trở mặt, không thể vãn hồi.
5 "Các ngươi mau tránh ra, mau để cho ta gặp Cốc chủ, tại sao các ngươi ngăn ta. . . ta muốn gặp Cốc chủ. " Dung Úc Ảnh vừa trở về từ Lạc Hà thôn cách đây ba mươi dặm, vừa tự đưa mẫu thân Tiêu Tử Vận về sau sáu năm xa cách, đạng định về phòng nghỉ ngơi lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài Cúc Mộng Hiên.
6 Cách cửa sổ khắc hoa nhìn ra ngoài, đối diện hồ nước tĩnh lặng kia là chỗ ở của hắn. Trong tiểu lâu màu sáng đó, đã từng có rất nhiều niềm vui, cũng từng có sự ấm áp của những ngày tháng bọn họ gắn bó kề cận bên nhau.
7 Cả Tuyệt Vân Cốc to như vậy nhưng mà Dung Úc Ảnh lại không biết có thể đi đâu. Cứ đi không có mục đích như vậy, lúc phục hồi lại tinh thần, đã lại trở lại trong rừng hạnh một lần nữa.
8 Mặt trăng lên cao, lại một ngày trôi qua. Kỳ hạn ba tháng chỉ còn dư mười ngày, mà vị trí của cao cây tục đoạn lại vẫn hoàn toàn không có tin tức. Thân thể Nhạn Hành Sơ càng ngày càng yếu, gần như mỗi ngày đều có hơn một nửa thời gian là ngủ mê man.
9 Mười lăm ngày sau, trên Tây Hồ Giang Nam, một chiếc thuyền lá nhỏ nổi lơ lửng, gió nhẹ đánh tới, thuyền nhỏ theo gió từ từ đi. Trong thuyền cũng không có lái đò, đương nhiên cũng không còn người mà khua mái chèo, chỉ là có một bóng trắng nhàn nhạt nằm xuống.
10 Giang Nam, từ trước đến nay đều là vùng đất giàu có nhất trong thiên hạ, phố dài nhộn nhịp, nhiều vườn cây đẹp lung linh, núi sông xinh đẹp hữu tình, khắp nơi có thể thấy được vẻ thanh nhã của vùng sông nước.
11 Đêm khuya.
Một cánh cửa phòng trong hậu viện khách sạn chợt từ trong mở ra. Một bóng bóng người mảnh khảnh vọt ra, trên người mặc y phục dạ hành bó sát màu đen, khăn đen che mặt, lộ ra vẻn vẹn một đôi đôi mắt sáng ngời.
12 Bách Hoa yến, gần như tất cả danh sĩ Giang Nam đều góp mặt trong thịnh yến lần này.
Bữa tiệc đặt ở bên trong Bách Hoa Viên ở Hầu phủ, trong bữa tiệc trăm hoa đua nở, mùi hương mê nhân.
13 Ánh mắt càng thêm u lãnh, Nhạn Hành Sơ yên lặng nhìn hắn, hồi lâu, bên môi nở một nụ cười nhạo nhàn nhạt, "Ban đầu, ta vốn không nên cứu ngươi. "
Giữ chặt cằm của hắn, cánh tay bỗng nhiên căng thẳng, Vĩnh Lạc hầu nói: " ngươi hối hận?"
Trong mắt tóe ra một ánh lửa.
14 Mưa to tầm tả, đổ ập xuống tưới lên người, một bộ áo đơn trong nháy mắt đã bị ướt đẫm, ươn ướt dính vào trên người. Dựa cây hạnh cường tráng, Nhạn Hành Sơ chậm chạp trừng mắt nhìn, xuyên thấu qua màn mưa bụi mông lung nhìn ra ngoài, có chút mờ mịt.
15 Trong nháy mắt, trở lại tuyệt Vân Cốc đã hơn một tháng. Khí hậu ấm dần, sống trong cốc đã lâu thành quen, hiếm thấy thời tiết đầu mùa hè lại nóng ran như vậy.
16 Gió thổi nhè nhẹ, hoa rơi như mưa.
Đầu mùa hè trong rừng hạnh có cô gái mặc áo đỏ thở hồng hộc chạy tới.
Dung Úc Ảnh một thân hỉ bào, mạ vàng thêu Phượng, lúc chạy vào rừng hạnh lâm, giống như một đóa Hồng Vân từ xa xa bay tới, đường hoàng mà quý khí.
17 Đêm đen tĩnh lặng.
Trong không khí tràn ngập hơi nước, hơi lạnh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, in hình bóng cây loang lổ lên giấy dán cửa sổ màu trắng.
18 Võ Lâm Sử ghi Tuyệt Vân Cốc mùa hạ năm thứ bảy Thiên Bảo: bạch đạo dùng võ do Thiếu Lâm cầm đầu, hợp với lượng lực triều đình của Vĩnh Lạc hầu, tấn công tuyệt Vân Cốc.
19 Xa xa, cửa thành đã ở trong tầm mắt.
Dung Úc Ảnh xuống ngựa, dắt dây cương đi vào bên trong thành.
Lại thấy Dương Châu, vẫn là du khách như dệt cửi, phồn hoa khắp nơi.
20 Một giấc ngủ sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. Đã bao lâu chưa từng có cuộc sống như thế rồi? Hắn không có ở đây ba năm, mỗi một ngày nàng đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh hắn.