1 Chúa tể của tôi – người đàn ông vĩ đại nhất, tuấn tú nhất thế gian. Câu chuyện về Ngài đã được dệt thành giai thoại; viết thành tiểu thuyết lưu truyền khắp chốn.
2 "Người bảo vệ của tiểu thư. " Anh ta trịnh trọng nhìn tôi, "Vì an toàn của tiểu thư, chúng tôi sẽ sàng hi sinh tính mạng. "Một người xa lạ mới quen chưa đầy một giờ đồng hồ, ngồi trong nhà tôi, thản nhiên như không, nói có thể vì tôi mà hi sinh tính mạng.
3 "Bởi vì con của tiểu thư – Dịch Cảnh Dương. " Một lần nữa trên mặt Sở Vong hiện lên vẻ kính trọng, "Ngài ấy là thiên tài vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi mốt.
4 Hai vị khách không mời đã ngồi ở sô pha đối diện. Nếu không nhờ Sở Vong tiết lộ, tôi không thể ngờ bọn họ là người máy. Người con gái kia trong bề ngoài chừng mười bảy, mười tám, mặt trái xoan, mắt to, da trắng, áo trắng quần đỏ, hệt như một cô búp bê xinh đẹp.
5 Tôi mở bừng hia mắt, nhìn trần nhà trắng tinh – ra là nằm mơ. Muốn giơ tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt, lại phát hiện không thể động đậy. Sở Vong ngồi bên giường, hai tay nhẹ nhàng nắm tay phải tôi.
6 Năm người ra phòng khách cùng ăn pizza. Sở Vong mở hộp, lấy một miếng đặt trước mặt tôi. Triển Trãm cũng lấy một miếng đặt trước mặt Thanh Oánh. Ánh mắt cậu nhìn Thanh Oánh dịu dàng ấm áp, cử chỉ săn sóc tự nhiên như thể đây là việc rất bình thường.
7 Quan hệ của hai người một khi đã thay đổi, dù là về tâm lí hai sinh lí thì không khí giữa họ cũng thay đổi theo. Thí dụ như hiện tại, tôi đang dựa vào long anh cùng xem tivi.
8 Bạch Huyễn Tư nhét tôi vào trong chiếc xe đậu ngoài cửa, A Khố ngồi vào ghế lái, ô tô bắt đầu chuyển động. Sở Vong không dám tới quá gần, chỉ giữ khoảng cách phía sau.
9 Bắc Kinh – đêm lạnh như nước!Tôi "chạy" bằng tốc độ mình cho là điên cuồng nhất, vết thương trên lưng dường như lại rách ra, cơn đau từ nơi ấy càng lúc càng dữ dội, truyền thẳng về tim.
10 Bốn mươi ngày sau. Nghĩa địa. Hà Cảnh Dương – con nuôi tôi nhận hôm nay, đã đổi tên là Dịch Cảnh Dương, tay nâng hũ tro cốt, lẳng lặng đứng cạnh tôi trước bia mộ Hà Khiêm Dương.
11 Ngồi trong máy bay chật hẹp chỉ có phi công, tôi và mấy cậu vệ binh. Sau một đoạn xốc nảy ngắn ngủi, máy bay bắt đầu bình ổn lướt đi. Hôm nay là một ngày nắng, tôi nhìn ra phía ngoài, chỉ trông thấy bầy trời xanh thẳm cùng tầng mây trắng muốt lươ đãng bay.
12 Mùng Bảy tháng Tám. Trong phòng làm việc rộng thênh thang, Dịch Cảnh Dương ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, lẳng lặng nhìn tôi. "Lại đây. " Từ đó về sau, cậu không còn coi tôi là mẹ nuôi nữa.
13 HÀ KHIÊM DƯƠNGEm rất đáng yêu. Khi đứng giữa đám đông em luôn rạng rỡ, luôn nở nụ cười không buồn không lo, nhưng mỗi khi nhìn đến tôi lại ngượng ngùn cuối đầu.