1 Bất kể nhiều năm sau, tôi cũng không quên được lần đầu gặp gỡ Lâu Tập Nguyệt. Đó là hết thảy ác mộng hoặc có lẽ mộng đẹp đời tôi, mãi mãi không quên được hình ảnh chân thực đó.
2 Đối với chuyện bắt đầu nơi sinh sống mới, tôi cảm thấy sợ hãi. Từ nhỏ tôi chỉ ở trong khách điếm Thiên Môn và chưa ra khỏi mười dặm, nơi nào xa hơn hầu như chưa bao giờ đi.
3 Trên người Tử Yên có mùi thơm thoang thoảng, ngay cả quần áo chị ấy đưa cho tôi cũng có mùi thơm. Sau khi tôi tắm rửa, cầm bộ quần áo màu tím nhạt lại ngửi thấy nó, từ phía sau bình phong tôi ló đầu ra nhìn chung quanh đánh giá gian phòng, chỉ cảm thấy cái gì đó cũng đều thú vị“Hắt xì!” Tôi nhảy mũi hắt xì, lúc này mới lấy lại tinh thần và thấy mình đang đứng trần truồng, da dẻ được nước nóng ngâm cho ửng đỏ đã trở nên lạnh lẽo.
4 “Tiểu Tự, về sau ngươi đã là sư tỷ rồi. ”Đây là câu nói đầu tiên của Lâu Tập Nguyệt dành cho tôi. Tôi chỉ biết vội vàng đáp lại, vụng trộn liếc mắt nhìn cậu thiếu niên vận hắc y đứng bên cạnh hắn.
5 Trong khoảng khắc môi chạm nhau, trong đầu tôi nổ ầm một tiếng. Nhớ lại một buổi tối của rất nhiều năm trước tôi đã quên. Đôi mắt Tử Yên xinh đẹp như tơ, nằm trong lòng Lâu Tập Nguyệt, bờ môi nóng bỏng lên môi hắn.
6 Trong giây lát, tôi rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh sợi dây bị kéo căng trong đầu. Lâu Tập Nguyệt buông lỏng tôi ra một chút, mắt cụp xuống nhìn vào đôi mắt tôi: “Tiểu Tự” Tôi si ngốc nhìn hắn không lên tiếng trả lời.
7 Khi tôi khoác bọc đồ thở hồng hộc chạy tới trước cửa nhà, xa xa đã nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt cùng Bạch Khiêm đều đứng bên ngựa chờ tôi. Lòng tôi chấn động, bước nhanh đi tới trước người Lâu Tập Nguyệt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con đã chuẩn bị xong.
8 Cô Tuyết Phong là nơi Tam Sinh hoa sinh trưởng, tuyết phủ quanh năm chưa từng tan, vùng đất tiên thánh bao phủ bởi màu trắng tinh khiết không nhiễm trần thế.
9 “Choang” một tiếng, cửa bị lực mạnh phá vỡ!!Tôi kinh hoảng mở to mắt, còn chưa thấy rõ ràng, chỉ thấy một bóng xanh vào phòng, trong tay cầm bảo kiếm màu xanh phát sáng vô cùng chói mắt.
10 Là tay ai ấm áp như vậy? Nắm tay tôi dẫn qua một địa ngục máu chảy, ra khỏi vùng sa mạc hoang vu. Là đôi mắt ai nhìn xinh đẹp như thế? Mắt phượng, giống một mảnh trăng non cong, đen như thế, sáng như thếTôi vươn tay chạm vào gương mặt tươi cười phía sau sương mù, người nọ lại lặng yên bay bay ra xa, tôi vội vàng đuổi theo hắn, người nọ nhẹ nhàng bạch y tung bay, vươn một bàn tay cười hoà nhã với tôi, đẹp như tiên giáng trần.
11 Tất cả mọi thứ đều quá mức bất ngờ, tôi hoàn toàn choáng váng. Nghe Lâu Tập Nguyệt nói như vậy, cũng chỉ là ngây ngốc mà cuộn tròn trong lòng ngực hắn, vẫn không nhúc nhích.
12 Ngày ấy sau lúc đó, Lâu Tập Nguyệt không có giải thích vì sao hắn muốn làm như vậy, mà hành động thân mật này của hắn có ý nghĩa gì. Hắn vẫn như trước đây, lúc đi đặc biệt ôm tôi ngồi trước người, cũng biết ở trong đêm tối nắm lấy tay tôi, ôn hoà rồi lại cưỡng ép khiến tôi đáp ứng nghe theo mọi yêu cầu vô lý từ hắn.
13 Sau đó vài ngày, tim tôi như bị một sợi dây thừng cột vào, treo ở giữa không trung. Mỗi câu nói, động tác của Lâu Tập Nguyệt đều khiến cho tôi bất ổn.
14 Bạch Khiêm bưng thau nước đá văng cửa phòng tôi, sau đó đem nước đặt lên bàn, lấy khăn rửa mặt vắt xong, quay lại đi tới trước mặt tôi, đang muốn mở miệng bỗng nhiên dừng lại.
15 Khi tôi tỉnh lại, biết huyệt đạo của mình bị điểm cả người không thể động đậy, có lẽ sợ tôi kêu la. Tôi chỉ có thể ngồi trong xe ngựa chịu xóc nảy cảm giác xe ngựa đang chạy như bay về phía trước, rời khỏi Lâu Tập Nguyệt càng ngày càng xa.
16 Vô tri vô giác, tôi không biết mình ngủ bao lâu. Cuối cùng ở trong mơ vùng vẫy khi mở to mắt tỉnh lại, tôi thoáng nhìn thấy có một người ngồi bên giường.
17 Trong chớp mắt tất cả cửa đều bị đóng lại, trong khoảng không gian nhỏ hẹp, ngoại trừ tiếng mưa rơi ở bên ngoài, còn có tiếng hít vào thở ra của hai người chúng tôi.
18 Đến ngày hôm sau thì vị trí ngồi Tô Mạc Phi và tôi liền thay đổi. Sắc mặt anh ta còn hơi tái nhợt nói với tôi, bảo tôi ngồi phía sau anh ta để tránh cọ vào miệng vết thương.
19 Lâu Tập Nguyệt đưa tôi ra khỏi Minh Chủ Lâm, tránh nhiều người nên không đi đường lớn, đều chọn đường nhỏ ven thôn làng, phóng ngựa chạy chầm chậm. Một thời gian dài, tầm nhìn của tôi đã bị cảnh sắc xanh mướt của ruộng đồng hai bên hấp dẫn.
20 Lâu Tập Nguyệt nhìn tôi, nét cười trên gương mặt dần dần biến mất. Hắn hỏi tôi “Ngươi quyết định ?” trong giọng điệu như đang áp chế cái gì đó. Tôi nao nao, quay mặt qua chỗ khác, hốc mắt bắt đầu nóng lên, siết chặt tay gật gật đầu.