41 “Tiền bối, người hiểu lầm!”Tô Mạc Phi vội vàng buông tay ra, kéo quần áo phủ lên thêm. Tôi cũng lấy lại tinh thần, vội vàng giữ anh ta nói “Đừng nhúc nhích, còn chưa có đắp thuốc đâu.
42 Bất thình lình, tôi đẩy mạnh Tô Mạc Phi ra, che miệng lại ho khan liên tục. Có cái gì đó nóng bỏng lướt qua của yết hầu tôi, cháy bỏng lòng bàn tay tôi.
43 Một câu nói, khiến cho tôi hoàn toàn ngây ngốc ở nơi đó. Chuyện này…. cũng quá thình lình mà?Hai má bỗng nhiên nóng bỏng hẳn, tôi ngay cả nói chuyện cũng nói lắp: “Sư, sư phụ, ở nơi này, không, ở trên xe ngựa.
44 Chớp mắt tiếp theo, cằm bị lực mạnh bạo nắm lấy, Lâu Tập Nguyệt cúi đầu không để cho tôi kháng cự hôn môi tôi. Khiêu mở khớp hàm, điên cuồng đoạt lấy.
45 Cánh tay ôm lấy tôi bỗng nhiên cứng đờ. Tôi gở từng ngón tay hắn, đứng lên, trước mắt lại là một hồi chóng mặt, khiến cho tôi chỉ có thể đứng ở một chổ hồi lâu mới có thể nhìn thấy đường.
46 Lâu Tập Nguyệt gần đây càng ngày càng bận rộn, không có thời gian rảnh mà bên cạnh tôi liên tục, cho nên hắn phái hai tỳ nữ đến, để ấy nàng trông nom sinh hoạt thường ngày cho tôi.
47 Trong lòng có tâm sự, liền cảm thấy thời gian thực sự rất chậm, mặt trời chậm rì nhô lên, rồi quá lâu lặn xuống. Cũng may, ngày mai là Lâu Tập Nguyệt trước khi ra đi đã hẹn ngày quay về.
48 Lâu Tập Nguyệt cứ như vậy bấu vào cánh tay tôi, nhìn tôi, không nói một lời nào. Trong bụng giống có vô số đao cắt vào, đau đến độ tôi không thể thở nổi.
49 Đột nhiên, cước bộ tôi vừa mới bước được một nữa đột nhiên dừng lại, cánh tay bị một người dùng lực nắm lấy. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Mạc Phi ở bên cạnh.
50 Sáng sớm ngày kế, Tô Mạc Phi gõ cửa đi đến, trong tay bưng một cái chén. Tôi không cần nhìn cũng biết đó là thuốc, còn chưa có uống mùi của nó cũng khiến trong dạ dày khó chịu từng cơn.
51 “Thường Dữ, ngươi đang nói bậy bạ gì đó. ”Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói, khiến cả hai chúng tôi đều giật mình ngây dại, sau đó, cả hai ánh mắt đều dời đến trên người nọ.
52 Cửa tự đẩy ra, một người đi đến. Tôi tựa vào đầu giường, nâng mắt nhìn lên bắt gặp thân ảnh cao thẳng tắp kia, trên mặt hơi hơi nóng lên, giống như sáng sớm mấy ngày trước đây, nhìn chén trong tay anh, mất tự nhiên chỉ cười cười.
53 Tô Mạc Phi sau khi rời khỏi được mười ngày, tôi cũng cáo biệt Hồng Diệp rời Cô Tuyết Phong, đến Minh Chủ Lâm. Dọc theo đường đi, tôi có cơ hội liền hỏi thăm chuyện gần đây trên giang hồ, Tử Thần phái thật không có gì khác thường, ngược lại là Thiên Nhất giáo có chút kỳ quái.
54 Đông” một tiếng vang lên, cái ót đột nhiên đau nhức. Người nọ tức giận nắm lấy tóc dài của tôi, đập đầu tôi xuống mặt đất, trước mắt trời đất xoay chuyển Tôi không có khí sức để phản kháng.
55 Tôi nhìn vào mắt hắn, trái tim giống bị một bàn tay hung hăng nhéo một cái, nhảy lên một cơn đau. Giây lát, tôi trốn tránh khỏi ánh mắt hắn, ấp úng hỏi: “Độc tình cổ của ngươi còn không có giải?” Cho nên còn ôm tình cảm hư vô này với tôi, muốn cưỡng ép giữ tôi lại bên người, nhưng không nỡ giết chết tôi.
56 Một đêm đó, tôi ôm đầu gối ngồi trên giường suốt một đêm. Tôi nghĩ đến Lâu Tập Nguyệt lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho tôi, tôi như vậy là đang cùng hắn cứng đối cứng, chọc hắn giận, thậm chí vào ngày sinh nhật của hắn, cũng không chịu nói lời ngọt, những chuyện này nếu như trước đây, theo tính tình của hắn có lẽ tôi đã chết từ sớm rồi chẳng có ngày trở về.
57 Hôm nay, là ngày cuối cùng hẹn ước tám năm của Lâu Tập Nguyệt cùng Tử Thần phái. Cả võ lâm đều rơi vào không khí khẩn trương chưa từng có, giống như ai cũng đều dự cảm sẽ đến một hồi tinh phong huyết vũ thổi quét giang hồ đã đến.
58 Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời xuyên qua lông mi. Ánh sáng trắng xoá, chiếu vào đoạn ý thức đều thành trắng xoá. Tôi hơi hơi nghiêng đầu, đón nhận một đôi mắt bình tĩnh ngóng nhìn tôi, giống hai đầm nước sâu rộng không thấy đáy, trầm tĩnh giống như khi bắn lên một tia sáng điên cuồng, đó đều không phải lóng lánh ở trong cùng một đôi mắtTôi muốn ngồi dậy, toàn thân bị nhào nặn đến độ bủn rủn đau đớn, căn bản chẳng còn hơi sức.
59 Lâu Tập Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp vẫn sâu sắc động lòng người như trước đây, sau một hồi hắn thở dài: “Tiểu Tự, ta muốn không phải này đó”“Vậy sư phụ muốn cái gì?” Tôi hỏi, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
60 Sau khi rời khỏi Thiên Nhất giáo, tôi một đường chạy thẳng tới Tử Thần phái. Ác mộng kia khiến cho tôi hằng đêm không dám nhắm mắt, khi nhắm mặt lại, chính là dáng vẻ Tô Mạc Phi máu tươi đầy người, tôi rất sợ Tô Mạc Phi thật sự có chuyện bất trắc.