1 Trong trường học, danh tiếng của Khưu Chương luôn luôn chói lọi, cao cả trượng, biến cậu trở thành truyền thuyết. Năm thứ nhất đã là hội trưởng hội học sinh cũng nam sinh đẹp trai nhất trường….
2 "Nghe nói về Toks chưa?"
"Chưa? Cậu lạc hậu quá! Họa sĩ nổi tiếng của thành phố B tổ chức triển lãm tranh chấn động cả giới nghệ thuật toàn thành phố mà cậu không nghe nói gì sao?"
"Kiến thức nông cạn!"
Như đoạn đối thoại ở trên, thành phố B hiện giờ ngập trong không khí thảo luận sôi nổi.
3 Một buổi tối đẹp trời, đèn đường sáng rực.
Nguyên Tiêu nhìn Khưu Chương mở cửa chiếc xe thể thao, thầm than thở trong lòng. Khưu Chương là con nhà có tiền, người khác không biết nhưng cô đã sớm được lĩnh giáo.
4 "Khi tôi còn bé cũng không thích vẽ vời. Khi đó tôi là là một đứa bé tự kỉ. Thật khó tưởng tượng, tôi tựa hồ không có hứng thế với bất cứ thứ gì, không thích học, không thích vận động, hơn nữa cũng ghét bọn con gái điệu chảy mỡ.
5 Khưu Chương dù gì cũng không phải hạng người dễ chọc, cho dù chỉ mới mười hai tuổi, cậu ngang bướng nghịch ngợm đến mức người người oán trách
"Này! Chị đừng tưởng rằng chị trở thành giáo viên mĩ thuật của tôi thì có thể an tâm rồi, tôi không có tí hứng thú nào với việc vẽ vời! Đừng có lấy việc này ra phiền tôi!"
"Tiểu tử đáng ghét! Không cho phép đi ra ngoài!"
"Tôi nghe lời chị, nhưng chị là người thế nào của tôi chứ?" Khưu Chương ngoái đầu, cười bí hiểm, nụ cười rạng rỡ khiến Nguyên Tiêu dao động mạnh: "Tôi là Nguyên Tiêu, cậu nhất định phải thích tôi nhé"
Lời vừa nói ra, cô không kìm được ý nghĩ muốn cắn đứt lưỡi mình.
6 Bệnh viện, năm 2008.
"Rầm" Cửa lớn thình *** h bị đẩy ra, mang theo cái oi nồng bên ngoài vào phòng bệnh, cả người bệnh cả bác sĩ đều kinh ngạc nhìn chàng trai đang thở hồng hộc mới tới.