1 Ánh nắng giữa trưa bao bọc lấy đất liền cùng đại dương mênh mông. Nước biển xanh thẳm, sóng trắng nhấp nhô, nơi biển rộng cùng đại dương hợp dòng là một dải đá ngầm chồng chất.
2 Mây đen dày đặc giống như cơn ác mộng, khi ánh mặt trời hiện lên, đột nhiên tan biến mất. Đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, người nam nhân với thân thể hoàn mỹ như pho tượng, hai mắt tinh quang chợt phát sáng, nhìn Đậu Khấu chăm chú.
3 Rạng đông lấp ló phía chân trời, bên trong Vân gia phường đã bắt đầu có người đi lại. Có trăm ngàn loại dược liệu, thì cũng có trăm ngàn phương thức xử lý khác nhau.
4 Trời xanh, mây trắng, gió thổi nhè nhẹ. Cầm chiếc roi da nhỏ trong tay, Đậu Khấu tâm tình khoái trá cười khe khẽ, đánh xe lừa rời khỏi Hạnh Hoa thôn, hướng phía đông thành trở về.
5 Bảy ngày sau. Đêm. Ánh trăng dát bạc trên mặt biển, lung linh, huyền ảo. Mọi người lấy cành quế làm cột buồm, buộc cỏ huân hương làm cờ, thuận theo ánh trăng chèo thuyền lên phía trước.
6 Tình hình Hải thị vẫn rối loạn. Nhưng Lôi Đằng làm như không thấy, chỉ chăm chú vuốt ve "Phần thưởng" trong ngực, tròng mắt đen sắc bén nhanh chóng tìm kiếm.
7 Vì Lôi Đằng đại hiển thần uy, lần này hành trình đến Hải thị có thể nói là thắng lợi trở về. Bọn họ vừa mới trở lại Đại Thành, còn chưa kịp bước vào Vân gia phường thì chuyện Lôi Đằng một đao giết địch đã truyền ra khắp nơi.
8 Mặt trời mọc rồi mặt trời lại lặn. Sáng nay cũng giống như bao buổi sáng khác. Đậu Khấu đang ngủ chợt nghe thấy âm thanh nho nhỏ truyền vào bên tai nên tỉnh dậy.
9 Đau lòng. Rất đau! Rất đau!Ngực nàng đau, Lôi Đằng cảm thụ rất rõ. Khi hắn nhìn thấy Đậu Khấu ôm ngực, đau đớn té xuống trước mắt của hắn, ngay lập tức, một cơn đau dữ dội ập đến khiến ngực hắn như muốn nổ tung.
10 Khi nàng khi tỉnh lại, Lôi Đằng đã đi từ rất lâu rồi. Đậu Khấu khoác áo ngoài, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ. Chấn song cửa sổ màu xanh đọng những giọt nước mưa trong suốt giống như nước mắt, lặng lẽ lăn xuống không một tiếng động.
11 Sau mấy ngày yến hội cuồng hoan, không khí trong Long cung dần dần trở nên ngưng trọng. Đồ ăn ngon cũng đã ăn xong. Rượu ngon cũng đã uống xong. Lúc này, ngồi trên ngai vàng, nụ cười của Long Vương lần nữa lại mất đi khiến thần kinh của các yêu ma trở nên căng thẳng, thu lại hết mọi sự hăng hái cuồng hoan mua vui, tất cả đều cúi đầu im lặng, không ai dám nói gì, cũng không ai dám càn rỡ.
12 Mệnh lệnh Long Vương đã ban ra thì toàn bộ yêu ma trong vòng ngàn dặm đều không dám chậm trễ, rối rít đến trình diện, tham gia vào đại quân của Long Vương, thề quyết sống mái một trận với Liệt Phong.
13 "Ngươi đang làm cái gì vậy?"Những lời này Đậu Khấu đã nghe đến thủng cả lỗ tai. Mấy ngày nay, Lôi Đằng hạ lệnh, nói là đầu của hắn có thể đau bất cứ lúc nào, nên từng phút, từng giây nàng phải ở trong phạm vi tầm mắt của hắn.
14 Rất may! Thật sự là rất may mắn!Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc Lôi Đằng ở trước mặt “công chúng”, kéo nàng vào trong ngực hôn say đắm, Đậu Khấu đều âm thầm toát mồ hôi lạnh.
15 "Là con người. " "Con người?" "Vâng, đúng ạ! Là con người!""Bát Nhãn đại nhân, tại sao muốn bắt người này?" "Nàng là đại phu trong Long cung. ""Đại phu? Chính là đại phu chữa bệnh cho yêu quái trong truyền thuyết kia sao?" "Không sai.
16 Tiếng gầm đau đớn của Long Vương xuyên qua núi rừng, phá vỡ cả khoảng không gian bao la rộng lớn. Quần yêu vạn ma đang trong lúc giao chiến, nghe thấy tiếng khóc rớm máu* này cũng kinh hãi dừng trận chiến lại nhìn về phía Long Vương.
17 Vĩ thanh Xuân qua, hoa nở. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim ríu rít gọi thu về. Trong rừng rậm, khe suối uốn lượn theo sườn núi chảy róc rách, màu xanh lục trải dài trên dãy núi.