Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 17
Chương mới nhất: Chương 17
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Cô và anh gặp nhau do sự sắp đặt trên chuyến máy bay, lần đầu đó làm cho mỗi người đều có những rung động nhẹ nhàng, và nhịp tim ngày càng dồn dập hơn.

Danh sách chương Nơi Đâu Cũng Thấy Anh


Chương 1

1 Quyển 1: Gặp gỡLời tựa***Cơ thể tôi như đang lơ lửng, lắc lư trong những đám mây. Bỗng một cơn gió thổi tới làm tôi lao nhanh xuống dưới, bên tai là tiếng gió rít gào, tim như muốn bứt ra khỏi lồng ngực, cổ họng thít chặt làm tôi không thể thở được, phải chăng tôi sắp chết?Cảm giác nghẹt thở thực sự rất khó chịu, đầu tôi đau như sắp nứt ra.


Loading...

Chương 2

2 Một tháng này, dạo phố, gặp bạn bè là công việc hàng ngày của tôi. Cùng bạn đi ăn những món ăn ngon mà lâu lắm rồi tôi chưa được ăn. Hiện giờ, đồ ăn ngon là niềm yêu thích nhất của tôi.


Chương 3

3 Suốt tuần sau đó, tôi luôn cảm thấy điện thoại như đang reo. Nhưng sau khi vội vàng lôi điện thoại từ trong túi ra xem, thì lại chẳng có gì. Cũng không có cuộc gọi nhỡ.


Chương 4

4 Khi hai người đàn ông xuất hiện trước cửa phòng khách, người đi đằng trước làm bước chân tôi dừng lại. Thực sự là anh, người mà mới lúc nãy thôi còn nói chuyện với tôi qua điện thoại, Lương Văn Thông.


Chương 5

5 Khi tôi vừa dìu vừa ôm Lương Văn Thông đến phòng ăn, mọi người đều đã ngồi xuống, còn chừa lại hai chỗ cho chúng tôi. Tôi kéo ghế ra, dành không gian cho anh có thể dễ dàng chống nạng ngồi vào bàn.


Chương 6

6 Tự nhiên hôm nay cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm quá. Dậy từ sáng sớm đến giờ, tôi cứ trong trạng thái đứng ngồi không yên, không làm được việc gì nên hồn.


Chương 7

7 Lương Văn Thông thấy tôi nhàn nhã ngồi trên ghế vui vẻ một mình, tò mò hỏi: “Joyce, đang nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ vậy, nói anh nghe được không?”Giọng nói của anh kéo dòng suy nghĩ của tôi trở lại, tôi đang cười sao? Thế mà tôi không hề ý thức được, tôi ngu ngơ hỏi: “Em đang cười à? Em không biết nữa.


Chương 8

8 Đứng sau cửa sổ nhìn anh bước vào nhà, tôi đưa tay lau đi nước mắt. Làm sao thế này, cứ hành động theo cảm tính, đây hoàn toàn không phải là phong cách của tôi.


Chương 9

9 “Hai chân của nó, từ đầu gối trở xuống hoàn toàn tê liệt không có cảm giác. ” Câu nói của anh Văn Trí cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chú ý nhìn đôi chân anh, chúng không hề cảm nhận được cảm giác giẫm lên mặt đất là như thế nào.


Chương 10

10 Lúc tạm biệt, tôi cứ trông theo anh rời đi, sau cùng Lương Văn Thông còn quay lại nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, trong ánh mắt đó có những gì? Tôi không nhìn ra được.


Chương 11

11 Ngày hôm sau tôi dậy từ rất sớm, rửa ráy xong xuôi, khoác lên mình một bộ đồ màu xám nhã nhặn, thích hợp để mặc đi làm. Tôi đi xuống lầu tìm ba, vì công ty của ba tôi nằm ngay dưới công ty anh nên tôi có thể quá giang xe ông đi làm.


Chương 12

12 Đây là ngày thứ 3 tôi đến công ty, trưa nay Lương Văn Thông sẽ đi Bắc Kinh công tác, tôi đoán chắc hôm nay anh sẽ không đến công ty nữa. Tôi và anh từ ngày hôm kia ăn cơm cùng nhau xong vẫn chưa gặp lại lần nào.


Chương 13

13 Hai bàn chân anh trắng bệch, cong vào như mu bàn chân cong lên lúc múa ba lê vậy, các ngón chụm lại với nhau, bàn chân hướng ra hai phía khác nhau, chẳng có chút sức sống nào.


Chương 14

14 Tôi cùng bác sĩ Lưu bước ra khỏi phòng anh, đến phòng khách ông nói với tôi: “Những ngày tới cháu nên để cậu ấy nằm nghỉ ngơi, cậu ấy đã quá mệt mỏi rồi, chú sẽ đưa cháu một lọ tinh dầu, cháu có thể nhờ dì Lâm giúp cháu xoa bóp vùng eo cho cậu ấy.


Chương 15

15 Tôi nói xong lời đó liền thong thả đi vào bếp, tiếng xe lăn theo ngay sau tôi, thật hạnh phúc. “Khỉ con, em cho anh ăn món gì ngon nào?”“Gì cơ, anh gọi em là gì, em nghe không rõ.


Chương 16

16 Tôi tỉnh khỏi giấc mộng mở mắt ra, có tia nắng lọt qua rèm, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp. Nhìn mãi, nhìn mãi sao rèm lại biến thành màu vàng rồi, đây không phải rèm nhà tôi, không phải phòng của tôi.


Chương 17

17 Tôi vừa nói đến đây anh liền kéo ôm tôi vào lòng, dịu dàng hôn lên trán tôi. “Từ hôm đó trở đi, em cho là hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không số có điện thoại Hồng Kông lớn như vậy sao có thể gặp lại.


Loading...

Truyện cùng thể loại

Giả Vờ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Thần Trộm Ngốc Phi

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 40


Thiên thần bóng tối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 94


Khẩu Vị Nặng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 46


Vong Niên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 14


Thâm Sơn Có Quỷ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 70




Ông Xã Em Là Thú Nhân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 93


Qúy Phi Giá Lâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 65