1 Ta là một tác giả đáng thương
~Vẫn biết ở trong văn cảnh hiện đại thì nên xưng “tôi”, nhưng ta đây là tác giả chuyên viết cổ đại, xưng ta vẫn có chút ngông nghênh hơn, cho nên độc giả chớ có bắt bẻ.
2 Là một tác giả chuyên viết truyện về thể loại cổ đại, huyền huyễn, xuyên không, tu chân các kiểu, không quá khó với ta để nhận ra rằng: Mình xuyên không rồi!
À thì, chỉ cần nghĩ đơn giản hôm qua ngươi còn đang nằm trong chăn êm đệm ấm, khi tỉnh dậy trần nhà đã biến thành bầu trời cao cao, đệm cao su mềm mại trở nên cứng rắn lộm cộm như mặt đá… à không, chính xác là đang bị nằm trên mặt đá, trước mắt ngoe nguẩy một hai ba bốn năm sáu bảy tám “cái” có thể coi là chân đầy lông đang chổng lên trời thì…
Được lắm! Bằng cách nào thì ta không biết, nhưng xuyên không kiểu này thì quá mức… bi thống rồi!!!
Gì??? Đừng nói lão nương đây mặc dù cũng là fan của thể loại xuyên không, trong cuộc đời ít nhiều đã từng ảo tưởng bản thân sẽ được xuyên qua vài ba lần, cũng đã từng viết qua nữ chính xuyên không rồi.
3 Tỉnh lại lần nữa, bầu trời trong xanh đã biến thành hang đá lởm chởm giăng đầy màng tơ trắng đục, bên dưới lắc lư lại còn dinh dính, ta nhìn một lần liền phát hiện hóa ra bản thân đang ‘nằm’ trên một tấm mạng nhện khổng lồ đan mắc rất khéo, mà trên đó và bốn xung quanh như cũ vẫn là một đàn lớn nhỏ to bé nhện nhện và nhện đầy lo âu trông chờ.
4 “Vương, ngài thật sự phải đến Kim quốc tìm cái vị Rết tinh ngàn năm kia sao?” Lão nhện Tiểu Phương không giấu được bàng hoàng, tám cái chân đầy lông liên tục bò qua lại giữa hai bên vai ta, hai cái nanh độc hết giơ lên lại hạ xuống, thao thao bất tuyệt: “Không phải ngài cũng biết danh tiếng của hắn, con Rết đó mệnh danh là Độc Vương trong giới trùng yêu, thích nhất độc hành độc bộ, còn hay ức hiếp đám tiểu yêu như chúng ta.
5 Ta nói, trên thế giới này, giả sử tất cả dự định đặt ra đều có tỉ lệ hoàn thành 100% thì đã không có cái khái niệm tên là “thực tế”.
Ước mơ sở dĩ luôn luôn hoàn mĩ bởi vì nó không có thật, nghĩ thì đương nhiên sẽ hay hơn làm rất nhiều.
6 “Vương, chúng ta đã thoát được khỏi mê trận rồi, sao người vẫn tiếp tục đi lại ở nơi này vậy Vương? Nhỡ đâu lại bị dính vào một cái mê trận khác thì phải làm sao đây Vương? Vương?”
Tiểu Sa tóm lấy hai vạt áo trước ngực không ngừng liến thoắng, con bé đi chân trần, dáng đi cũng hơi lắc lư, trên người chỉ phủ một lớp áo ngoài ướt đẫm của ta, gấu áo kéo lê trên đất, mặc dù giọng con nít thanh thúy rất dễ nghe nhưng cũng không thể không khiến ta bớt đau đầu.
7 Thập tam vĩ hồ Tiếu không phải bộ truyện đầu tiên ta viết, nhưng nó lại là bộ tiểu thuyết đầu tiên của ta được đăng tải trên mạng. Vào cái thời xuyên không vẫn còn là mốt thịnh hành, lính mới tò te như ta khi đó có lao vào viết một bộ truyện xuyên không âu cũng có thể thông cảm.