1 Văn Nam quốc là một tiểu đế quốc chỉ có bốn châu mười hai tỉnh nằm ở phía Đông lục địa.
Ngoài Việt thành - Việt châu của Văn Nam quốc năm mươi dặm, dưới chân núi Ngưu Đầu có một tiểu thôn chừng ba mươi hộ gọi là Triệu gia thôn.
2 Ở Triệu gia thôn, mọi người đều gọi nàng Tiểu Yến, vì cha mẹ không muốn sống hòa đồng với thôn dân nên nàng cũng trở thành đối tượng không được chào đón.
3 Một tháng sau ngày Lưu quản gia đến, cả nhà của Lý Phi Yến vẫn sống tại Triệu gia thôn như cũ, Lý phụ Lý mẫu đã bắt đầu sốt ruột.
Hàng ngày, Lý phụ thường hay đi lại trong sân, lâu lâu lại ngó nhìn ra cửa thôn.
4 Việt châu Lý gia là một trong mười thế gia của Văn Nam quốc, gia chủ Lý gia – Lý Quốc Đường có hai người con trai, Đích tử - Lý Hoài An, Thứ Tử - Lý Hoài Nghĩa.
5 Lịch học hàng ngày của Lý Phi Yến dày đặc khiến nàng phát khổ.
Buổi sáng và buổi tối phải theo Lý Quốc đường luyện kiếm, rèn thân thể, tập tĩnh tọa, buổi trưa và chiều phải cùng Lưu tổng quản trong phòng học chữ, đọc kinh thư.
6 Thoáng cái Lý Phi Yến đã về Lý gia được một năm tròn, nàng lúc này đã được bảy tuổi. Cuộc sống so với một năm trước cũng không mấy thay đổi, vẫn lăn lộn giữa luyện võ, đọc sách như trước.
7 Trong phòng chứa củi lạnh lẽo, Lý Phi Yến co mình lại ngồi trong góc, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn quật cường không chịu lùi bước, khiến cho Lý Quốc Đường đứng bên ngoài nhìn vào không khỏi nhíu mày.
8 Một đêm trăng sáng treo cao trên bầu trời thành Việt châu, tiếng báo canh ba vang lên trong góc hẻm, cổng lớn Lý gia đồ sộ ngay tại đường chính nối với cổng thành.
9 Lý Phi Yến phát hiện bản thân bị lạc trong một thế giới đầy sương mù trắng xóa, nàng cứ đi mãi mà không thấy điểm cuối, trong lòng vẫn cứ lo lắng không yên, không biết Lý gia hiện giờ như thế nào rồi.
10 Trên một chiếc thuyền lớn chuyên chở khách đang di chuyển trên sông, Tiểu Lan thuê một căn phòng nhỏ hình vuông dài rộng chừng bốn thước, lúc này, nàng đang lo lắng nhìn người đang nằm trên giường.
11 “A…”
Tiểu Lan không may trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, Lý Phi Yến lập tức biến sắc.
“Đại tẩu… Tẩu không sao chứ?”
Sau khi ngã xuống, Tiểu Lan ôm bụng không đứng dậy nổi, đám sơn tặc rất nhanh đã đuổi đến, bọn chúng nhìn hai người Lý Phi Yến, nở nụ cười vô cùng dữ tợn.
12 Dưới chân Ngũ Tuyệt Sơn có một tiểu thôn gọi Tiểu La thôn.
Trong một ngôi nhà nhỏ có một đại thẩm đang ngồi may vá, ở bên cạnh là một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu chừng một tuổi đang nằm đó, tự chơi đùa với chân tay của chính mình.
13 Một ngày mùa hạ, Lý Phi Yến như thường lệ tu luyện trong sơn cốc dưới chân núi, thấy mặt trời sắp xuống núi, Lý Phi Yến đứng dậy muốn rời đi.
Ngay lúc này, một người từ cửa cốc đi vào.
14 Đến khi mặt trời ngã về tây, Lý Phi Yến đột nhiên đứng dậy, bởi vì hôm nay nàng cứ có cảm giác bất an một cách kỳ lạ, rất khó tịnh tâm.
Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng đi tìm một ít quả dại ăn lót dạ, sau đó cũng không ở lại tu luyện nữa mà quay đầu trở về thôn.
15 Ngày ba mươi tháng sáu, trấn Khê Thạch gần Ngũ Tuyệt Sơn đặc biệt náo nhiệt hơn bình thường, trong trấn nhỏ đột nhiên xuất hiện bảy tám nhóm người ăn mặc xa hoa, vừa nhìn liền biết là kẻ giàu có.
16 Lý Phi Yến có chút không thích ứng kịp tốc độ thay đổi thái độ của bọn họ, nhưng nàng rất nhanh đã tĩnh táo lại, hơi chấp tay thi lễ một cái nói:
“Phiền hai vị sư huynh giải thích một chút.
17 Khi mặt trời ló dạng phía chân trời thì đỉnh Ngũ Tuyệt lại có thêm người mới đến, đó là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, trên người hắn mặc quần áo tơ lụa thượng hạng, dù đã thu liễm nhưng vẫn nhìn ra một tia cao ngạo trong mắt.
18 Lý Phi Yến mặc y phục tơ lụa màu xanh của Hoa Dương Môn, đứng trên một linh khí phi hành hình chiếc lá khổng lồ đang bay nhanh trên tầng mây.
Chiếc lá này màu xanh như ngọc, còn phát ra hào quang ấm áp, có thể phóng to thu nhỏ, bên trên còn huyễn hóa ra kiến trúc phòng ở, vô cùng thần kỳ.
19 Lý Phi Yến bị thái độ của đối phương làm sửng sốt.
Lúc đến gần mọi người mới thấy, chiều cao của Lý Phi Yến và thiếu nữ đó là bằng nhau, vóc dáng cũng tương đương.
20 Trên một con đường trong Tư Nhất thành, một lão đầu ăn mặc nhết nhát bân bẩn tay cầm bầu rượu vừa uống vừa lúc lắc lung lay đi trên đường, đột nhiên hắn phát hiện ở trước mặt có náo nhiệt, lão đầu liền lũi tới, chen chúc thò đầu qua lỗ kẻ nào đó nhìn vào trong sân một khách điểm, chỉ thấy hai thân ảnh nhỏ bé đang ẩu đã, mặc dù hai thân ảnh này không phải tu sĩ, đánh nhau cũng chỉ dựa vào thể lực mà thôi nhưng sở dĩ lại thu hút nhiều người như vậy là vì cả hai đều là tiểu cô nương chưa đến mười tuổi vô cùng xinh đẹp khả ái, cách đánh nhau cũng rất thú vị.