1 Tiết tửMùng ba tháng ba. Sư phụ đã chết. Bị người ta đánh ột chưởng cắt đứt tâm mạch, không trị được mà chết. Sư phụ trước khi chết, chỉ để lại một câu di ngôn: Đừng bao giờ làm người tốt.
2 Quyển 1: Đầu cơ kiếm lợiĐề mục các chương cũng như tên truyện tác giả đều chỉ dùng có bốn chữ và trong quyển một này thì đề mục luôn bắt đầu bằng chữ “一” (nhất).
3 Chương 2: Một trận mai phục(一场埋伏)TĐHS: đàm tam huyền là kiều như vậy nè >. Tiểu Tiểu bất chấp, tay cầm đèn lồng, đi phía trước tiểu đội dẫn đường. Bóng đêm phủ trên đường núi có chút âm u, ánh sáng từ đèn lồng hắt ra cũng chỉ đủ để nhìn thấy hai chân mình.
4 Chương 3: Một lần chuồn êm ( 一次偷溜)Lúc đoàn người tới được trấn trên, đã là giờ Tuất (19h-21h). Người trong trấn đã tắt đèn đi ngủ, trên đường không hề có bóng người.
5 Chương 4: Nhất thời nhanh miệng (一时嘴快)“Đại hiệp!” Tiểu Tiểu lập tức chạy đến bên cạnh hắn, vừa xoa xoa cái lưng của mình, vừa khóc đến lê hoa đái vũ, “Đại hiệp, cứu mạng a ”~~Trong lúc Liêm gia công tử kia còn chưa hiểu, đã thấy Ngân Kiêu thả người rơi xuống tiến vào.
6 Chương 5: Một cái nhân tình (一个人情)Sau khi mọi người vào trong, cả khách sạn nhiều náo loạn cả lên. Tiểu nhị chạy đi kêu đầu bếp dậy, xào lại đồ ăn, hâm nóng mấy bình rượu.
7 Chương 6: Nhất thời vô ý (一时不慎)Thành Thái Bình…Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên. Nàng cuống quít nhặt quyển sổ trên đất lên, nhét vào trong lòng. Xoay người mở cửa.
8 Chương 7: Một lần mở mang tầm mắt ( 一开眼界)Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngựa, mới biết bản thân là người mang vận mệnh nghèo hèn. Xe ngựa này tráng lệ, thảm ngồi trong xe đều được trải một lớp lông chồn bạch làm ra, mềm mại tựa mây.
9 Chương 8: Một hồi tranh đấu ( 一场争斗)Tiểu Tiểu nhìn chung quanh tìm trà, chỉ thấy vài đệ tử của Anh Hùng Bảo đã huy kiếm tấn công lên. Quỷ mối cười cười, không nhanh không chậm cất quạt đàn hương vào trong lòng, ngay sau đó, gập người đến thắt lưng, vung tay.
10 Chương 9: Vừa có trò hay (一出好戏)Tiểu Tiểu đi theo Thạch Nhạc Nhi vào trong viện, xuyên qua hành lang gấp khúc, vòng đến phía sau hoa viên, sau đó đứng trong một cái đình hoáng mát.
11 Chương 10: Một khúc thanh ca (一曲清歌)Lúc Tiểu Tiểu đang cảm thán thế sự vô thường (đường đời khó đoán), trời hại anh tài, thì tỳ nữ tên là “Nhan nhi” kia đi đến.
12 Chương 11: Tài năng chợt lộ (一露锋芒)Tiểu Tiểu bị ép buộc một canh giờ, Thạch Nhạc Nhi mới vừa lòng thu tay lại, tính toán bước đi tiếp theo. Tiểu Tiểu đáng thương, trên đầu cắm đầy châu ngọc, đến mức quay đầu cùng khó khăn.
13 Chương 12: Một lần ám toán (一次暗算)Thạch Nhạc Nhi vươn tay, cầm lấy đoản kiếm của mình, mở miệng nói, “Yên tâm, Tiểu Tiểu tỷ tỷ, ta sẽ không vặn hỏi mọi điều về ngươi.
14 Chương 13: Một kiện bảo vật (一件宝物)Cùng Thạch Nhạc Nhi xả giận nửa ngày, Tiểu Tiểu mới hiểu được đại khái giữa Anh Hùng Bảo và thành Thái Bình đã từng xảy ra chuyện gì.
15 Chương 14: Một hồi tranh chấp (一场争执)“Mạc Doãn…”~~Mạc Doãn? Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Đó không phải là nhị công tử đã bị trục xuất khỏi gia môn kia sao? Nàng cẩn thận xem xét nam tử kia.
16 Chương 15: Một chuyện bí mật (一个秘密)Tiểu Tiểu nỗ lực chịu đựng thái độ kỳ quái của Thạch Nhạc Nhi trong buổi tiệc, sau đó vội vàng trở về phòng. Nàng dựa lưng vào cửa, cau mày.
17 Chương 16: Một chuyện đại sự (一件大事)Tiểu Tiểu bị Nhạc Hoài Giang lôi kéo, tâm không cam tình không nguyện đi theo. Còn chưa tới đại sảnh, đã nghe thấy tiếng người kinh hô.
18 Chương 17: Một cây ngân châm (一枚银针)Đêm hôm đó, Tiểu Tiểu nằm sấp trên bàn mà ngủ. Sáng sớm, lúc thức dậy, cả cánh tay phải đều tê rần, cổ cũng cứng lại không thể ngọ nguậy.
19 Chương 18: Một vũng nước bẩn (一片浑水)Tiểu Tiểu đi theo Liêm Chiêu vào đại sảnh, bên trong đã chật kín người ngồi. Trong Kỳ Hóa hội của Anh Hùng Bảo phát sinh án mạng, hiện tại toàn Bảo ban lệnh giới nghiêm, hạn chế xâm nhập.
20 Chương 19: Nhất thời phỏng đoán (一时猜想)Tiểu Tiểu ngồi ở bên cạnh bàn, nâng đầu, thở dài. Ngân Kiêu ngồi xuống giường, dùng thuốc lưu thông khí huyết. Tiểu Tiểu nhìn hắn ngồi xuống, lại nhìn ngân châm trên cổ tay, bất đắc dĩ không thôi.