1 Phượng Dương vương triềuTrong ngự thư phòng, đương kim thánh thượng Thương Hạo Đế đang phê duyệt tấu chương. Đột nhiên --------"Vô dụng! Một đám các ngươi đều không biết điều gì cả!" Thương Hạo Đế mắng một tiếng, quăng bút, đem xấp tấu chương đang phê ném hết xuống đất.
2 Kinh thànhTụ Hiền Lâu ——Lầu hai, trong căn phòng trang nhã, hai nam tử ngồi cạnh của sổ, hai bên trái phải có tường ngăn cách, bên trong có rèm rủ xuống, trên đường náo nhiệt cùng cảnh thiên nhiên xa xa thu hết vào tầm mắt.
3 Đêm qua, không có cấm vệ bao vây Thịnh viên đưa hắn giải vào đại lao. Hôm nay lâm triều, vẫn giống như hôm qua, có việc thượng tấu, không có việc bãi triều, ánh mắt hoàng thượng nhìn hắn vẫn như cũ là thân thiết tín nhiệm, dường như không có gì phát sinh.
4 Trên đường náo nhiệt, có ba người chủ tớ vô cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Một tháng có hai lần trăng tròn, trăng tròn là ngày đầu tháng và ngày mười sáu, mở cửa vào giờ Dậu, đóng cửa vào giờ Hợi.
5 Qua một đêm, biết Thịnh Vũ Hành chưa trở về, Phượng Phán Nguyệt buồn bực. Muốn báo ân là chuyện của nàng, hắn sao phải quan tâm? Hắn dựa vào cái gì bắt nàng ở lại Tụ Hiền lâu, còn ra lệnh cho hai gã thị vệ tới trông chừng nàng.
6 Nhìn cả người lạnh nhạt thờ ơ, Phượng Phán Nguyệt trong khoảng thời gian ngắn lại không nhìn ra bước chân hắn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn chăm sóc ngựa.
7 Kết quả Ngô Hàn là Ngô Hàn, Ngô Giai cũng là Ngô Giai, chẳng qua lúc trước Phượng Phán Nguyệt coi lầm tặc tử như ân nhân cứu mạng, không có giết nàng là bởi vì còn chưa lấy được bạc, kết quả đến lúc nàng tỉnh, tặc đại nhân vừa vặn lại không có ở đó, bên ngoài tiếng gió rít lạnh, hai tặc tử ở lại bị con tin ngộ nhận là ân nhân cứu mạng thì đồng thời cũng biết được thân phận con tin, con tin cũng hết lòng đội ơn đền đáp, mong muốn trả ơn, vội nhận hai kẻ là ân nhân cứu mạng.
8 Kết quả Ngô Hàn là Ngô Hàn, Ngô Giai cũng là Ngô Giai, chẳng qua lúc trước Phượng Phán Nguyệt coi lầm tặc tử như ân nhân cứu mạng, không có giết nàng là bởi vì còn chưa lấy được bạc, kết quả đến lúc nàng tỉnh, tặc đại nhân vừa vặn lại không có ở đó, bên ngoài tiếng gió rít lạnh, hai tặc tử ở lại bị con tin ngộ nhận là ân nhân cứu mạng thì đồng thời cũng biết được thân phận con tin, con tin cũng hết lòng đội ơn đền đáp, mong muốn trả ơn, vội nhận hai kẻ là ân nhân cứu mạng.
9 Nàng cảm giác được tiếng xe ngựa, cả người lúc lạnh lúc nóng, mơ màng tỉnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy có thanh âm người nói chuyện, nghe ra có Ánh Hà, Ánh Bình, có Tiêu Hoàng, Lý Ứng Thiên, nhưng không có thanh âm của hắn.
10 Ba năm sau "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hộ quốc đại tướng quân bảo vệ biên cương, công tại xã tắc triều đình, nay phong làm hộ quốc công, cũng tứ hôn Thấm Hinh công chúa, tùy ý thành hôn, khâm thử.