1 Lửa cháy lớn.
Lửa cháy ngút trời, đốt đỏ cả khắp bầu trời đêm, sắc trời tối đen như mực nhiễm ánh đỏ, ánh lửa màu máu dữ tợn xé rách màn trời vốn yên tĩnh, khói đặc nóng xông vào mũi, tràn vào trong phổi làm cho người ta buồn nôn cùng với mùi cháy khô tanh hôi.
2 “Ngươi trở về không được nữa rồi. ”
Một giọng nói vang lên như trong giấc mơ - thật sự trở về không được nữa sao?
Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Phía sau, là sự im lặng như chết.
3 Ánh trăng màu trắng phân chia chiếu xuống, hình ảnh dãi Ngân Hà, làm mặt hồ gợn sóng, bóng đêm mập mờ.
Gió xuân se lạnh thổi qua, ngọn đèn đuốc của Tiểu Lâu đối diện chiếu xuống.
4 Thân thuyền rung lên, truyền đến tiếng người.
“Sao lại thế này?” Đôi mi thanh tú của Lãnh Hương Nùng khẽ chau lại, hỏi bên ngoài.
“Bẩm chủ tử, có con thuyền chắn ở đằng trước chúng ta, bảo là hướng về phía Tuyên công tử cầu thầy trị bệnh.
5 Nếu thức ăn đủ ngon, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Nhìn mỹ nhân làm thức ăn ngon thì càng vui vẻ.
Trong chén sứ trắng hoa xanh, ở trên mặt nước canh xuất hiện màu trắng láng bóng mê người, phối hợp với trứng thái lát mỏng, hành băm được vẩy lên.
6 Màn che buông xuống, ở trên nửa cửa sổ là ánh trăng nghiêng.
Một phòng được ánh nến chiếu sáng như ban ngày, nam tử ẩn giấu bên trong áo khoác màu xanh thẫm đang đứng trước bàn viết chữ, màu mực trút xuống một chỗ, câu chữ nổi trên giấy, bóng dáng cao to hiện trên mặt đất, đều lộ ra khí thế cao ngạo phóng khoáng.
7 Ngón tay thon dài cởi bỏ đai lưng, áo khoác tơ gấm mở rộng, bên trong là áo trong màu trắng, Tuyên Dương cúi đầu nhìn thoáng qua ánh mắt mê ly say như chết thiên hạ trong bóng tối, động tác dịu dàng cởi vạt áo trên người nàng ra, lộ ra bả vai thon thả mà trơn bóng, vải quấn trên ngực làm cho làn da dưới ánh nến càng thêm lóng láng sáng bóng mê người.
8 “Nha đầu, ăn cơm. ” Thẩm Phượng vén màn lên, giọng nói vang dội.
“Không có khẩu vị. ” Giọng nói mơ hồ truyền từ trên giường đến, giống như đang nằm mơ.
9 Cửa gỗ khắc hoa bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiếp đó một bóng dáng màu xanh thẫm vội vã vào trong phòng, rồi vội vã đi ra khỏi phòng.
Trong phòng không có một người, chỉ có mùi thuốc quen thuộc như có như không tràn ngập.
10 Khói tan hết, bầu trời sáng rõ hơn, dưới ánh trăng sa mạc càng có vẻ mênh mông vô cùng, đơn độc im lặng.
Một bóng dáng đỏ như lửa nhanh như tia chớp bay qua, ngưng mắt khi ngón tay thon dài kéo ra, chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên rời cung với tốc độ kinh người đuổi theo.
11 “Ngươi đi theo được không?” Lúc giơ roi lên, y cười trầm thấp, tuấn mã dưới thân nhanh như tia chớp phi đi.
Vị Vãn nhìn bóng lưng y, trong mắt tràn đầy vẻ thong dong, vỗ nhẹ xuống cổ con ngựa, tiếng chuông thanh thúy như bài ca vang lên, trong nháy mắt đuổi theo y, nàng nhướng mày cười, con mắt còn sáng hơn ánh trăng, lại kêu khẽ một tiếng, chạy vượt qua y mấy trượng.
12 “Một đêm không ngủ?” Giọng nói lười biếng vang lên bên tai, y lại chỉ cách nàng một bước, gần như Vị Vãn có thể cảm nhận được hơi thở trên người y, không phải nàng ngửi thấy mùi thuốc nhẹ như có như không đã quen, mà là mùi nam tính thuần túy, tràn ngập cảm giác áp bách cùng với cướp đoạt.
13 Đôi mắt ưng sắc bén như thủy tinh cười như không cười nhìn nàng, giống như mong đợi phản ứng của nàng. .
“Xin lỗi nhị vị, con người của ta, trí nhớ không tốt, cho tới bây giờ đều không nhớ được.
14 Khi chạng vạng phong vân đột biến, ban đầu mặt trời còn nóng rát trong nháy mắt bị mây đen che lại, bầu trời tối tăm âm trầm dọa người, gió lạnh rít gào thổi qua, cuốn lấy cát trên đất, Vị Vãn nằm sấp trên lưng ngựa gần như không mở mắt ra được.
15 Ngựa của nàng bị giết, hẳn là người áo đen gây ra.
Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể bị bắt cùng cưỡi một con ngựa với nam tử cao ngạo lãnh huyết vô tình kia.
16 “Ngươi chiếu cố ta một đêm?” Vị Vãn nhìn mặt bên cao ngất của y, hỏi suy đoán trong lòng ra.
Y nhìn cũng không nhìn nàng một cái: “Nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người.
17 Cả trái tim đang treo lên của Vị Vãn bỗng nhiên hạ xuống, cả người đều thả lỏng, không hiểu sao, cái ôm của y làm nàng cảm thấy an toàn.
“Đánh bạc cũng không có ý nghĩa, muốn chơi thì phải chơi kích thích một chút!” Nam nhân bên phải mở miệng, bàn tay thừa cơ sờ soạng bộ ngực của nữ nhân trong lòng một cái, nghe phải tiếng kêu duyên dáng, nam nhân trong bàn đều cười ha ha.
18 Mồng một đầu năm, Gia Hựu năm thứ mười hai, tuyết rơi đặc biệt nhiều.
Từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, bông tuyết như lông ngỗng rơi lả tả, nghỉ rồi lại rơi, trên trời dưới đất đều trắng xóa một mảnh, chỉ có rừng mai phía thành Tây, cho dù trên nhánh cây phủ mộ tầng tuyết dày đặc, thì mùi hương thanh tịnh mà đẹp đẽ lại càng nồng đậm, cánh hoa màu trắng cũng ngoan cố từ trong khe hở của búp mà chui ra, nhìn mà làm lòng người xao động.
19 “Nàng có thể quên bản thân lúc trước, nhưng nàng có thể quên những người đó trong trí nhớ không? Có một số việc giống như hình xăm, lúc đó đâm vào da thịt có bao nhiêu đau đớn, sau đó muốn hủy cũng phải chịu khổ hình máu thịt mơ hồ.
20 Dung Trạm thấy trong mắt Vị Vãn ẩn chứa tức giận, vì thế cười an ủi nói: “Tính cách của y xưa nay đã vậy rồi, cô nương đừng để ở trong lòng, ngược lại lần này y có thể mang cô nương trở về, thực làm ta giật mình.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50