21 “Miệng vết thương bị giày vò quá lợi hại, giống như đêm qua huynh luôn ngủ không yên ổn. ” Tạ Khâm lườm người chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt người đó có chút tái nhợt.
22 “Một chữ “Vãn” cuối cùng, không thể kéo quá dài, bằng không sẽ để lộ khí thế rồi. ”
Ngón tay thon dài ấm áp nắm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng múa viết trên giấy, phía sau mang phóng khoáng trong lòng, luôn có một mùi thuốc như có như không, yên tĩnh vui vẻ, giống như ngày xuân tháng tư rực rỡ ánh mặt trời, ấm áp mùi thơm hoa cỏ muốn làm cho người ta say.
23 Buổi chiều tà nhuộm chân trời thành một mảnh màu đỏ, sa mạc mênh mông càng có vẻ xa xôi trống trải, mặt hồ yên ả trong như gương, là cây liễu đỏ lay động dáng người, trên bờ nối thành một đám mây màu tím nhạt.
24 Khi tỉnh lại không phân biệt được ban ngày hay ban đêm, đèn đuốc mông lung.
Vị Vãn nằm sấp lên gối, cảm thấy sau lưng đau đớn như bị lửa thiêu, cả người vô lực.
25 Đèn đuốc sáng choang trong quân doanh, bất chợt truyền đến từng trận tiếng nói tiếng cười.
“Hỏi đi. ” Có mấy người hạ giọng, đẩy đẩy đồng bạn phía trước.
26 “Ở chỗ này, không có gì không tốt. ” Giọng nói Tạ Khâm lạnh lẽo như tảng đá, nhưng không phủ nhận suy đoán của nàng.
“Vì sao?”
“Ngươi có biết đi tới sa mạc này, ngươi phải đối mặt với cái gì không?”
“Ta không rõ.
27 “Tạ đại nhân, đã chuẩn bị xong tất cả. ” Một tên lính nâng bao đồ vào để ở trước án.
“Mở ra. ” Tạ Khâm buông bức thư đang đọc trong tay xuống, ngắn gọn lên tiếng.
28 “Gặp qua Nhã vương, nhị vị đại nhân. ” Vị Vãn một thân nam trang, vì thế đơn giản cúi người chào, tư thế rất đẹp.
“Ngụy đại phu có việc?” Trần Vĩnh Niên nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
29 Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách quá xa, nàng thấy không rõ vẻ mặt của y. Nàng vẫn không nhúc nhích chờ đợi, từ dưới ngọn đèn dầu đã tắt đi ra, từng bước một đi đến dưới ánh trăng, đi đến trước mặt nàng, bóng dáng cao to gần như che khuất tất cả ánh sáng trên đỉnh đầu nào, che phủ nàng ở trong bóng tối.
30 nhìn lướt qua nét vẽ hai chữ vây lại kia, trầm giọng mở miệng: “Ngạc Địch luôn là cái gai trong lòng hoàng thượng, một ngày không trừ, ông ấy quyết không yên tâm.
31 Đã không nhớ được là từ khi nào thì bắt đầu thích một người luôn ngồi ở bên ngoài nhìn lên ánh trăng trong trẻo lạnh lùng vào ban đêm.
Lúc đó ở Giang Nam, mười dặm mây tía trên phố dài, thuyền hoa ca múa mừng cảnh thái bình bên bờ hồ, trong lầu các đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại nghĩ không ra khi đó bầu trời đêm có dạng gì.
32 “Rốt cục ngươi chịu xuất hiện rồi sao?” Vị Vãn nhìn người trước mắt, nụ cười đẹp đẽ nói không nên lời, trong đôi mắt trào lên mãnh liệt, xóa sạch vui vẻ biến ảo khôn lường cũng trong trẻo lạnh lùng như vậy, như hoa Quỳnh chỉ xuất hiện thoáng chốc trong đêm tối rồi biến mất.
33 Nhìn đôi mắt sâu như làn nước trong suốt thấy đáy trước mắt, Tạ Khâm lạnh nhạt lên tiếng: “Đi thôi, sớm trở về doanh nghỉ ngơi. “.
Vị Vãn đi theo phía sau y, bước chân y vững vàng có lực, lại đi không nhanh, như là cố ý đang đợi nàng.
34 “Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề đó là được rồi. ” Y có thói quen không có việc gì thì thích nói móc người khác, nàng cũng học được tránh nặng tìm nhẹ, “Này, rốt cuộc mùi vị của món mì này thế nào?”lê quý đôn
Tạ Khâm nhìn nàng nở nụ cười, gật gật đầu.
35 Khói nhẹ lượn lờ, ánh nến xao động bất an.
Trong lư hương, ánh lửa dời xuống, tro tàn không chịu nổi sức nặng rơi xuống, trong lòng Vị Vãn cũng run theo.
36 Vừa tới doanh trại, chúng tướng sĩ từ rất xa dâng lên. Tạ Khâm không nói một lời ôm nàng xuống ngựa, đi phía trước, mới đi chưa được mấy bước, thân hình cao lớn đã lung lay một cái, nháy mắt y lấy kiếm chống đỡ thân thể của chính mình, trong lòng Vị Vãn trầm xuống, vội vàng tiến lên, vừa đỡ lấy y thì đã lập tức phát hiện hai tay bản thân ướt sũng, dưới ánh lửa lại tràn đầy máu tươi.
37 Mây dày đặc cuốn đi mọi thứ, tuyết rơi lộn xộn.
Y xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên bậc thang.
Cửa lớn vừa kéo ra một khe hở, đã bị y mạnh mẽ đẩy ra, xông vào.
38 Trên mặt Vị Vãn như bị phỏng, hơi lui người ra.
Tạ Khâm nhìn thấy hành động nàng kéo khoảng cách với bản thân, khóe miệng xuất hiện ý cười mỉa mai nhàn nhạt.
39 Ánh trăng như sương mờ, gió lướt qua mặt nước. Mặt hồ gợn sóng dồn dập, ánh đèn rêu rao. Trong hành lang dài có cung nhân cầm đèn đi qua, từ xa nhìn lại, sáng như đom đóm, liên tiếp xẹt qua phá vỡ bóng đêm.
40 “Ai ở Sấu Ngọc Trai phía Tây?” Vị Vãn trực tiếp hỏi y.
”Nhũ mẫu của Thái tử Lý Phương Lan, khi hoàng thượng là đại tướng tiền triều nàng là nha đầu theo hồi môn của hoàng hậu đã qua đời, vốn đã gả cho một vị Phó tướng, nhưng chưa đợi lập gia đình trượng phu đã hi sinh vì nhiệm vụ trên chiến trường, sau khi hoàng hậu qua đời nàng luôn chăm sóc thái tử, được phong là 'Phương Lan Phu nhân'.