1 Trong màn đêm đen tối một thân ảnh không ngừng chuyển động, nàng sẽ nhanh chóng đến được khu nhà cấp cao. Ngẩng đầu trong bóng đêm nàng nhanh chóng đánh giá được vẻ tráng lệ đến chói mắt của khu nhà, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười lãnh khốc.
2 Lam Tịch Nguyệt an tĩnh nằm trong ngực Hoàng hậu, cố gắng quay đầu nhìn phía bên cạnh, hướng tới mẫu thân nở nụ cười. Nếu bây giờ không làm được gì, vậy chỉ có thể mỉm cười tiễn mẫu thân một đoạn đường! Mẫu thân yên tâm, ta là do người sinh ra, người chính là mẹ ta.
3 Nàng đã ở nơi này được ba năm. Ba năm trước đây Hoàng hậu đem nàng đến đây, tuy không phải là lãnh cung nhưng cũng gần giống lãnh cung, thậm chí so với lãnh cung thật ra còn kém hơn một chút.
4 Hôm nay là ngày sinh nhật tròn năm tuổi của Thất hoàng tử nhưng không có bất kỳ kẻ nào tới chúc mừng, ngược lại hôm nay hoàng cung bao phủ một tầng bóng ma.
5 Trải qua mười sáu năm, Lam Tịch Nguyệt làm công chúa thất sủng của Thanh Tố quốc đã sinh sống ở thế giới này được mười sáu năm. Lão ma ma đem nàng nuôi lớn đã chết hai năm trước, bây giờ thật sự chỉ còn lại mình nàng! Lam Tịch Nguyệt đưa tay xoa chậu cây tiên nhân cầu, đây là loại thực vật duy nhất Lam Tịch Nguyệt có hứng thú, để mặc một thời gian dài cũng không chết.
6 Duẫn Hữu Phàm xoay người nhìn Lam Tịch Nguyệt quay vào nhà, bất đắc dĩ thở dài. Nàng vẫn lãnh đạm như vậy, không biết tới khi nào sự xuất hiện của hắn mới có thể làm nàng vui mừng.
7 Duẫn Hữu Phàm không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Tịch nhi, là nàng cả nghĩ rồi! Hoàng thượng làm sao có dụng ý khác?” Lam Tịch Nguyệt ngó những bảo vật chồng chất, không thèm quay đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm, nhàn nhạt nói: “Là có dụng ý, đối với ta bất kỳ người nào cũng có dụng ý, huống hồ lại đường đường là một thiên tử!” “Tịch nhi, ý ta không phải như vậy!” Duẫn Hữu Phàm có chút luống cuống nhìn nàng, có phải những lời vừa rồi của hắn đã làm nàng mất hứng? Hắn biết rõ Hoàng thượng từ trước tới giờ chưa từng chú ý Tịch nhi, hắn thật đáng chết, sao vẫn nói ra những lời như vậy! Hoàng thượng không thể có dụng ý khác sao? Đó vốn là sự thật mà, thật giống như nàng là vốn là người vậy.
8 Buổi tối hôm đó, Lam Tịch Nguyệt đang chuẩn bị đi ngủ đột nhiên một bóng đen xông vào khu nhà cũ rách. Nàng đang định hướng phía bóng đen xuất thủ thì nghe thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: “Tịch nhi, là ta!” Lam Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, xoay người sang chỗ khác, sao đột nhiên Duẫn Hữu Phàm lại xuất hiện.
9 Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày sinh nhật Hoàng thượng. Lam Tịch Nguyệt không hề hứng thú với sự kiện này, nếu không phải Hoàng thượng có dụng ý với nàng thì ngay cả một cái liếc mắt đến nàng cũng không quan tâm huống hồ là đi dự thọ yến.
10 Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đi vào ngồi đối diện với người đang ngồi ở nơi cao nhất. Người đó cũng ngây người, vốn kẻ vẫn bị hắn bỏ qua, nữ nhi khiến hắn ôm hận, lớn lên lại có tướng mạo xinh đẹp như thế, dám chắc là nữ nhi xinh đẹp nhất của hắn.
11 Thời điểm Lam Tịch Nguyệt đi hòa thân được ấn định là mười ngày sau. Là hòa thân công chúa, nàng không còn phải ở tiểu viện cũ rách nữa, được an bài ở tại cung điện Quý phi dùng khi còn sống.
12 Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi trước gương, phản chiếu trong bóng gương đồng mờ ảo là một nhan sắc khuynh thành. Mặc lên người bộ đồ cưới đỏ tươi xem ra thần sắc nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, nhưng sao đôi mắt lại trong trẻo lại lạnh lùng.
13 Lam Tịch Nguyệt ngồi yên lặng trong loan kiệu hồng, bên cạnh hầu hạ chính là hai cung nữ, theo lời của bọn họ nàng biết một người là Nhược Hồng, một người là Nhược Lam.
14 Nhìn lá thư trong tay, Duẫn Hữu Phàm không dám tin, trợn tròn hai mắt, hắn không biết có nên tin những điều viết trong thư. Tịch nhi nói Hoàng hậu nương nương giết mẫu thân của nàng, giết bằng thuốc độc, là nàng tận mắt nhìn thấy, điều này thật khiến người ta không khỏi nghi ngờ! Lúc Quý phi chết, Tịch nhi mới ra đời, làm sao nàng có thể biết Hoàng hậu nương nương giết Quý phi? Cho dù nàng có tận mắt chứng kiến, một đứa bé mới ra đời làm sao có thể nhận thức chuyện này, càng không thể nhớ kỹ chuyện đã xảy ra lúc mình chào đời! Hơn nữa, không phải những đứa bé mới sinh mắt đều không nhìn thấy xung quanh sao? Có chút chán nản, Duẫn Hữu Phàm ngồi trên ghế không biết nên làm thế nào cho phải, vạn nhất Tịch nhi đang muốn trả thù Hoàng hậu cùng Thanh Nguyệt công chúa đem nàng tráo đổi đi hòa thân thì sao? Nghĩ tới đây Duẫn Hữu Phàm vội lắc đầu, trong lòng không ngừng tự nhủ, không phải, Tịch nhi sẽ không làm như vậy! Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt không để ai vào bên trong, cũng không có bất kỳ người nào chịu được ánh mắt ấy.
15 Duẫn Hữu Phàm kinh hãi vội vàng nói: “Không có, mẫu thân nhìn lầm rồi, trên tay ta không có gì cả!” “Thật sao? Vậy ngươi đem tay ra ẫu thân nhìn một chút?” Duẫn Hữu Phàm chần chừ, bộ dạng khổ sở, nói: “Mẫu thân, ta…” Nhưng trưởng công chúa vẫn đưa tay ra để trước mặt của hắn, nhẹ nói nói: “Là vật gì? Chẳng lẽ mẫu thân không thể xem sao?” “Là… Dĩ nhiên không…” Nhưng bỗng nhiên trưởng công chúa vọt đến phía sau Duẫn Hữu Phàm cướp lá thư trên tay hắn.
16 Bóng tối đã bao trùm, đội quân hộ giá tìm một chỗ trống dựng lều trại, Lam Tịch Nguyệt từ trên loan kiệu bước xuống, chẳng qua nàng thực vẫn muốn ở bên trong không muốn ra ngoài đi lại.
17 Đến Lâm Nguyệt quốc, sứ giả Thác Dã Hoành đi tới vén cửa kiệu, khuôn mặt khinh bạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lam Tịch Nguyệt, tới trước mặt nàng, khẽ khom người hướng nàng quỳ gối hành lễ nói: “Vi thần ra mắt Tịch Nguyệt công chúa!” Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, coi như là đáp lại.
18 Những ngày sau đó, Thác Dã Hoành không còn dám xuất hiện trước mặt Lam Tịch Nguyệt, Lam Tịch Nguyệt đối với mỗi ngày còn lại đều mong đợi đến Lâm Nguyệt quốc nhanh lên một chút, dù sao có một số việc nhất định phải đối mặt, vậy hãy để nàng đối mặt càng sớm càng tốt! Trải qua gần một tháng bôn ba, rốt cuộc một đêm đoàn quân cũng đến cổng thành thủ đô của Lâm Nguyệt quốc, ở cửa thành cũng sớm đã có văn võ bá quan đương triều đứng chầu chực nghênh đón.
19 Do hoả hoạn xảy ra làm thương tổn khuôn mặt Tịch Nguyệt, hôn lễ không thể tiến hành như đã định, An Cẩn Mặc sau đêm đó không còn xuất hiện trước mặt Lam Tịch Nguyệt, thậm chí ngay cả người hầu của dịch quán nếu có thể tránh sẽ tránh rất xa Lam Tịch Nguyệt.
20 Kỳ Vương phủ từ trước đến giờ thưa thớt người, thị vệ, nha hoàn cũng rất ít, mà Kỳ Vương An Kỳ Lạc lại càng cực ít xuất hiện trong triều đình, bởi vì cho dù xuất hiện cũng chỉ là đứng đó tiếp nhận bao nhiêu ánh mắt sợ hãi cùng chán ghét, cho nên An Kỳ Lạc dứt khoát không bao giờ …vào triều nữa, mà Hoàng đế An Nhâm Kình cũng vui vẻ vì không cần nhìn thấy hắn! Lúc Thánh chỉ đến, An Kỳ Lạc đang ở trong thư phòng xem sách, thái giám truyền chỉ thấy An Kỳ Lạc giận giữ cùng lạnh lẽo trực tiếp đem Thánh chỉ giao cho hắn rồi chạy trốn, ngay cả tuyên đọc cũng bỏ qua.