41 Lam Tịch Nguyệt ngồi bên trong thư phòng của An Kỳ Lạc, trên tay cầm ngọc tỷ trộm ra từ trong hoàng cung, cũng là ngọc tỷ mà An Nhâm Kình đang tìm kiếm khắp nơi đến sắp phát điên.
42 An Cẩn Mặc khuôn mặt âm trầm ngồi bên trong thư phòng, ở cổ đại thư phòng chính là nơi yên tĩnh nhất, có thể bình tâm suy nghĩ hoặc trù tính chuyện gì đó.
43 Sắc mặt của An Nhâm Kình rõ ràng âm trầm xuống, hướng Trần Tiến lạnh lùng, Trần Tiến lập tức lĩnh mệnh hướng cửa ngự thư phòng đi ra ngoài, hướng người đứng ở ngoài- An Cẩn Mặc, hành lễ nói: “Ra mắt Thái tử điện hạ, Hoàng thượng mời ngài!” Đối với Trần Tiến, An Cẩn Mặc không dám vênh váo tự đắc, dù sao cũng là một trong những mưu thần đắc lực bên cạnh phụ hoàng, cho dù hắn thân làThái tử cũng nhất định phải tôn trọng vài phần.
44 Răng môi giao hòa, miệng lưỡi cùng diễn, hai người ở chung một chỗ ôm nhau thật chặt, có chút ý loạn tình mê. Một tay An Kỳ Lạc từ từ tiến vào bên trong y phục Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng cọ xát lẫn nhau, một tay khác thì nâng phía sau lưng nàng, đem nàng dán thật chặt vào người.
45 Ngón tay thái y nhẹ nhàng xem xét cổ tay Lam Tịch Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Mạch rất suy yếu, lúc có lúc không, sợ là bị nội thương rất nghiêm trọng”. An Kỳ Lạc đứng ở bên cạnh, nghe vậy trong lòng càng thêm căng thẳng, nắm lấy áo thái y, buồn rười rượi nói: “Bổn vương ra lệnh ngươi phải lập tức chữa trị cho Tịch nhi, nếu không hết mình chữa trị coi như cái mạng nhỏ của ngươi không còn chỗ dùng!” Một chưởng của An Thấm Như vô cùng nặng tay, nếu là người bình thường chịu một chưởng ấy lập tức sẽ đi đời nhà ma, hắn thật không rõ, Tịch nhi tại sao không tránh ra, nàng rõ ràng có thể tránh được một chưởng đó kia mà! Tại sao lại nhạn một chưởng kia, nàng muốn tìm cái chết sao? Cảm nhận được trên người An Kỳ Lạc phát ra luồng khí lạnh lùng, nhất là ánh mắt bén nhọn không chút nhiệt độ, thái y đáng thương sợ run cả người, lấm la lấm lét nói: “Dạ… dạ, Vương gia, vi… vi thần lập tức vì Vương… Vương phi mà tìm kiếm phương thuốc, Vương phi chỉ cần cẩn… cẩn thận điều trị, qua một thời gian ngắn sẽ… sẽ bình phục!” Lam Tịch Nguyệt nhẹ ho khan một tiếng, nhăn lại đôi mi thanh tú, An Kỳ Lạc vội vàng buông tay đang nắm áo thái y ném hắn trên mặt đất, hướng hắn rống một tiếng: “Ngươi còn sờ sờ ở chỗ này làm cái gì? Mau kê đơn thuốc!” Sau đó xoay người lại ngồi ở mép giường, khuôn mặt ân cần nắm bàn tay nhỏ bé của nàng khẩn trương hỏi: “Tịch nhi, thế nào rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái?” Lam Tịch Nguyệt mở mắt, lắc đầu nhẹ nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua ngực hơi khó chịu mà thôi”.
46 Hôm nay là ngày đại vui của Duẫn Hữu Phàm và Lam Thanh Nguyệt, nhưng Duẫn Hữu Phàm nửa điểm cũng không hề cảm thấy vui, chỉ cần nghĩ đến việc người hắn thành thân không phải là Lam Tịch Nguyệt, người hắn yêu liền không kiềm chế được ý nghĩ muốn chạy trốn.
47 An Kỳ Lạc trong mắt hiện hàn quang, gật đầu nói: “Còn đang trong Vương phủ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi cứ như vậy nhận không một cú đả thương!” Nói đến đả thương, An Kỳ Lạc hình như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, tầm mắt chuyển dời đến chén thuốc bên cạnh, đưa tay với lấy, nhưng lúc vừa mới chạm tay vào đã bị chặn lại.
48 Hoàng hậu khóc đỏ cả mặt, không nghĩ sáng sớm nhìn qua nữ nhi còn vui vẻ, tràn đầy sinh lực, chỉ qua một buổi sáng, lúc gặp lại đã biến thành bộ dạng hấp hối này, là mẫu thân nàng sao có thể không đau lòng, không thương tâm cơ chứ? Hơn nữa, đúng hôm nay Thái tử cũng xảy ra chuyện, không biết rốt cuộc có người hãm hại hắn hay là chính hắn lấy tự gây chuyện lấy trộm quốc bảo, dù sao hắn bây giờ cũng đang vướng phải chuyện tày đình.
49 Lam Tịch Nguyệt đang xếp chân ngồi vận công trên giường trị thương cho chính mình, không nghĩ rằng nội lực của An Thấm Như cũng thật thâm hậu, vẫn có thể làm nàng thương tổn như thế này.
50 Trên đại điện Dạ Thánh môn, An Kỳ Lạc mang mặt nạ lẳng lặng ngồi, cả người tản ra hàn khí lạnh lùng, không có một người nào, không có một ai đứng ở phía dưới dám lên tiếng quấy rầy, thậm chí hô hấp cũng giảm ở mức nhẹ nhất, nhỏ nhất có thể.
51 “Công tử, ngài phải biết rằng tất cả mọi chuyện ta đã nói cho ngài, không biết ngài còn có cái gì phân phó?” Cô nương áo tím của Thính Hương cung kính đứng ở bên cạnh nói.
52 Tin tưởng An Kỳ Lạc có thể đối phó, nếu như ngay cả hắn cũng không đối phó được nàng cho dù đi ra ngoài cũng chỉ có thể bị liên lụy, bởi vì bây giờ nàng đang bị thương, thân thể dù đã khôi phục một chút, nhưng vẫn chỉ có bảy thành công lực như trước kia.
53 Lam Tịch Nguyệt không nhịn được trong mắt hiện lên hàn khí bén nhọn, cho dù là bằng hữu duy nhất, nàng cũng không cho phép hắn nói An Kỳ Lạc như vậy. Điều này có vẻ rất kỳ quái, nhưng thật sự nàng không muốn nghe hắn nói như vậy, hơn nữa nghe xong trong lòng nàng tựa hồ vô cùng khó chịu, thậm chí giống như hắn đang nói chính nàng vậy.
54 Cả người đều nhẹ nhàng đung đưa, Lam Tịch Nguyệt đang nằm ngủ trên giường nhấp nháy lông mi mấy cái, sau đó từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp, bên tai truyền đến thanh âm “lộc cộc lộc cộc…”: “Tịch nhi, nàng đã tỉnh?” Một người xuất hiện ở phía trên Lam Tịch Nguyệt, trong mắt tràn đầy ân cần, còn mơ hồ lộ ra một chút chột dạ.
55 Nhìn Duẫn Hữu Phàm thần sắc do dự, Lam Tịch Nguyệt trong mắt hiện lên một tia mất mát, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể vì nàng ngay cả quốc gia cũng không để ý.
56 An Kỳ Lạc quả thực muốn phát điên lên rồi, hắn không biết Lam Tịch Nguyệt ở nơi nào, càng không biết đi nơi nào mới có thể tìm được nàng, cầm cái trâm cài tóc tìm được ở Thính Hương lâu, hắn biết đó là của nàng.
57 Duẫn Hữu Phàm không dám tin nhìn Lam Tịch Nguyệt, căn bản hắn không thể tin những lời như vậy từ chính miệng Tịch nhi nói ra, chẳng lẽ nàng hận Hoàng thượng như vậy sao? Hận Hoàng thượng đã đem nàng đi Lâm Nguyệt quốc hòa thân, đây là nguyên nhân duy nhất mà Duẫn Hữu Phàm có thể mang ra lý giải tại sao Lam Tịch Nguyệt hận đến nỗi mong Thanh Tố quốc sớm diệt vong.
58 Bỏi vì không biết là mình là mục tiêu của Dạ Thánh môn nên bọn hắn mặc dù lên đường với tốc độ nhanh chóng nhưng không hẳn là nhanh nhất. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lâm Nguyệt quốc, tướng quân của Thanh Tố quốc xuất hiện nơi đây bất kể thế nào đều không hợp tình hợp lý, cho nên làm như vậy cũng chỉ là một thủ đoạn che dấu tai mắt của địch thôi.
59 Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi trong xe ngựa thờ ơ lạnh nhạt với chuyện bên ngoài. Duẫn Hữu Phàm bước ra, hướng người của Dạ Thánh môn đứng đối diện chắp tay nói: “Không biết các vị chặn xe ngựa của tại hạ ở nơi này là có ý gì?” Một người cầm đầu ngẩng đầu lên nhàn nhạt nhìn xe ngựa một cái, sau đó nói: “Chúng ta chẳng qua là phụng mệnh đến đây đón người, hy vọng Duẫn tướng quân ngàn vạn lần không nên làm khó!” Nghe vậy, Duẫn Hữu Phàm ánh mắt rét lạnh, mặc dù còn chưa xác định, nhưng cũng ít nhiều dự cảm người bọn họ muốn đón là ai, hắn lần này tới Lâm Nguyệt quốc hành tung vô cùng bí ẩn, rất ít người biết.
60 Lợi kiếm kia cách nàng càng ngày càng gần, sẽ đâm xuyên cổ nàng, mà Duệ đang đuổi theo phía sau Tập Nhã vẫn còn một khoảng cách, căn bản không còn kịp cứu nàng.