1 Tiết trời ở thành phố T lúc mùa thu rất là thoải mái, dù rằng có xe xe lạnh nhưng mọi người vẫn có thể thích ứng được.
Riêng chỉ mình cô gái nhỏ đang cuộn mình trong chăn lớn thì không chút gì gọi là thích ứng được, nơi cô sinh ra là một thành phố nóng nhiều hơn là mát cho nên đối với cô thế này được gọi là quá lạnh đi.
2 5 tiếng quý báu của Khả Khả cũng đã vùi đầu vào trong phòng phẩu thuật, cứu lấy mạng của vị đại nhân vào đó cũng là cứu lấy được bệnh viện.
Nhưng mà giờ phút này Khả Khả làm gì còn tâm trạng để mà suy nghĩ đến cái việc mình đã lập được công như vậy, bây giờ trong đầu cô chỉ có một việc đó là Ngủ.
3 Cuối cùng cô cũng được thảnh thơi một ngày không bệnh nhân, không máu me.
Cô quyết định sẽ đi kiếm phòng trọ, dọn ra khỏi kí túc xá kia. Tuy rằng ở kí túc xá rất thuận lợi, qua lại bệnh viện đều nhanh nhưng mà cô thật không thể chấp nhận cơ sở hạ tầng đâu a.
4 Khả Khả! Ở đây! - tiếng nói của một cô gái đáng yêu đang ra sức vẫy tay về phía bên kia đường.
Khả Khả không đáp lại bằng lời chỉ đưa tay lên vẫy vẫy chứng tỏ rằng đã thấy đã biết.
5 Hôm nay Khả Khả dọn đến nhà mới, ở kí túc xá thì không để nhiều đồ cho nên chỉ buổi sáng liền thu dọn tốt.
Căn nhà này để một mình Khả Khả ở thì khá lớn, cả căn nhà ngoại trừ tầng trệt thì có cái toilec nhỏ thì chỉ có tầng 1 là có phòng tắm, tầng 2 lại không có.
6 Từ ngày VIP1 xuất viện tính đến nay cũng đã 1 tháng, cuộc sống của cô từ trong bệnh viện đến nhà ở cũng rất tốt chỉ có là Mẹ Mẹ đại tướng cứ gọi than thở với cô hoài thôi.
7 Cánh cửa đóng được 5 phút thì lại mở ra, mặt của cô có chút không tự nguyện để do dự một chút rồi đi đến chỗ của anh ngồi.
_ Này! Anh muốn thuốc chưa? - cô ngượng ngùng không nhìn anh, ánh mắt của cô lại nhìn trần nhà rồi nhìn chậu hoa.
8 Mất cả nữa ngày xin lỗi tới, xin lỗi lui bác cảnh vệ kia mới chịu thả cho cô đi. Trước khi thả còn liếc cô một cái, hừ một cái rồi mới rời đi.
Khả Khả một bên mặt mày méo mó không nói được lời nào.
9 Bác sĩ Lâm cô đã đến, mau mau! - cô y tá đứng trước phòng phẩu thuật, tay cầm sẵn mọi thứ tư thế sẳn sàn.
_ Báo cáo! - Khả Khả bước đến, dáng vẻ cô lúc này rất oai phong.
10 Xe chạy về đến nhà, Khả Khả mệt mỏi rời xuống xe giờ phút này cô chỉ muốn ngủ mà thôi.
Quần áo cũny không thay, tắm rửa đưa nhiên là không tắm một đường đi vào phòng ngủ của mình, bay thẳng lên giường đi kiếm chu công bàn chuyện thiên hạ.
11 Hội trường này là của đại đội liên khu C với diện tích hơn 50. 000m2 có sức chứa hơn 2 ngàn người. Cho nên tất cả các hoạt động quân sự đều được tổ chức ở đây.
12 Sau một màn rầm rộ, Khả Khả chỉ muốn mau mau rời khỏi sân khấu ngay, cô đâu có ham hào quang đâu a.
Da mặt của cô cũng tương đối dày, nhưng mà nó chỉ dầy khi mà gặp mỹ nam nam bạch kiểm thôi, còn mà với những thánh thần ở đây cô mặt mỏng còn hơn cái bánh tráng.
13 Trên xe cô và mẹ mẹ đại nhân nói chuyện không ngừng, chủ yếu là hỏi chuyện cuộc sống của cô trong 5 tháng qua.
Ba Ba đại nhân thì không nói gì cả chỉ ngồi yên nghe hai mẹ con nói chuyện.
14 Cả buổi chiều trong tai của Khả Khả đều toàn là cái người cô sắp xem mắt. .
Mẹ mẹ đại tướng thừa cơ hội lấn lên vài bước miệng không ngừng nói tốt cho người kia.
15 A! Bác sĩ Lâm chẳng phải người nghỉ phép 4 ngày sao? - Từ trong phòng khám đi ra, nữ y tá chợt thấy cô.
_ A ha ha, có việc cần vào một chút ha ha cô làm việc tiếp đi - Khả Khả ngượng ngùng.
16 Trong vài giây ngắn ngủi cả nhà hàng đều bất động sau khi nghe tiếng đập bàn lớn như vậy.
Lúc này Khả Khả tự nhiên cảm thấy sợ sệt vô cùng, cô không hiểu vì sao lại có cái cảm giác sợ như vậy.
17 Chào các bạn mình là Mộc Dung, có đôi lời muốn gửi đến các bạn.
_ Thứ nhất: Truyện Soái Ca Dưới Lớp Quân Trang là do MỘC DUNG mình tự viết, không dịch lại từ ai cả.
18 Một màn đối thoại đó đều lọt hết vào tai các người trẻ tuổi ngoài kia, bọn họ trợn tròn hết cả con mắt miệng không ngậm lại được há thật to to to to.
_ Sao tôi phải đi với anh cơ chứ? - Khả Khả sau một phút bất ngờ, cảm thấy điều này sai quá sai.
19 Nấu nướng đối với Khả Khả đều là chuyện đơn giản, huống chi 1 mặn 1 canh ở đây đều là món dễ làm nhất.
Chưa đến 1 tiếng thức ăn đã xong, Khả Khả rất hài lòng với bản thân.
20 Rất may là chỉ những vỏ đạn nhỏ nên tính mạng không sao, nhưng mà những mãnh vỏ nhỏ khá nhiều cho nên cô cần phải cẩn thận xem kỹ không được sót lại mãnh nào.