1 Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, chiều gió mát, tôi đi dạo cho tâm hồn thư thái sau những buổi tra tấn lỗ tai của Mom dành tặng cho tôi về việc thích làm Tomboy.
2 Một làn khói trắng bay đến trước mặt tôi, mùi bánh bao thơm quá! Tôi mê mẩn đi về phía có làn khói đó, đập vào mắt tôi là quán nhỏ bên lề đường, phía trên là tấm biển cũ kĩ, rỉ sắt.
3 Sáng hôm sau. . . "Ê!Có nghe tin Liz được một anh chàng đẹp trai cứu không?" "Nghe rồi,nghe rồi! Hix! Không biết anh ấy học trường nào nhỉ?" "Hình như người này từng giúp Hoàng tử Âu Thần bắt trộm" "Oa! Người đâu mà tuyệt vời thế!" Cả trường Minh Khánh như muốn nổ tung.
4 "Được rồi! Tôi sẽ cọ rửa sân bóng rổ này nhưng cậu phải chờ tôi về cùng. . . " Chết! Tôi vừa nói cái gì thế? Tại hắn Cool quá nên tôi lỡ miệng. HixHix.
5 "Đâu có! Chúng tôi vừa bị phạt cọ rửa sân bóng rổ. Bây giờ. . . " Bị nhỏ Á Đông bắn một quả lựu đạn cỡ lớn suýt trúng tim, tôi và Vương Thế Khải giật nảy mình, đồng thanh đáp.
6 Tối hôm sau. . . Tôi đến quán Ông Già. Vừa nhìn thấy tôi, già Trần vui vẻ"Ồ, Lâm Phong! Ta còn tưởng cháu không đến nữa" "Đâu có, tại cháu bận quá!".
7 Sau khi dời khỏi cửa hàng Sun Shine, Vương Thế Khải đi đâu không rõ, Hàn Âu Dương thì gặp Á Đông có vệc gấp, chỉ còn mình tôi và Âu Thần cùng đi về phía khu biệt Noble.
8 "Ơ, đâu mất rồi" "Tìm đi" Đám nam sinh nhốn nháo chia nhau đi tìm tung tích của tôi. Cạch. . . Chết cha! Cánh cửa chỗ tôi đang nấp bật mở. "Vào đây tìm xem" Phen này.
9 Giờ chỉ còn mình tôi và Liz Mạc, dường như nhỏ đã bao chọn cả nhà hàng này rồi. "Cậu ăn đi" Nhỏ Liz vui vẻ nhìn tôi. Hả???Tôi có nhìn nhầm không vậy? Con nhỏ này mà cũng biết ngại ư? Ehe! Tỉnh lại ngay, chắc đây chỉ là chiêu thức sát fan của nhỏ thôi mà.
10 Tôi thay nhanh bộ váy, trang điểm nhẹ rồi đi xuống dưới nhà. HixHix. Sao lại lo vậy nhỉ? Vừa đặt chân đến phòng khách, đập vào mắt tôi là nụ cười ngạo nghễ của tên đại ma đầu Vương Thế Khải.
11 Lâm Tử Hy! Phải tỉnh lại ngay, đừng để hắn hớp hồn dễ dàng như vậy chứ? "Tên Vương Thế Khải kia! Hôm nay ta thay trời hành đạo, cho mi Alê Hấp luôn!" Tôi chỉ thẳng tay zô mặt hắn.
12 Tôi đẩy hắn ra, chạy một mạch về nhà, không dám quay đầu lại nhìn tên hâm hấp đó. Hắn bị đẩy bất ngờ, không kịp né tránh, ngã ra đất. . . . Sầm! Tôi đóng sầm cửa lại.
13 "Tôi ở trên này nè" Tôi nhìn về phía phát ra tiếng nói. Thấy Vương Thế Khải ngồi bên cửa sổ, nhìn tôi chăm chú"Nói mau, cô đến đây làm gì?" "Hơ. Thấy cậu không đi học nên.
14 "À. Không! Ta chỉ thấy cháu hơi giống con gái thôi. Vậy mà lại là con gái thật đấy" Già Trần xua tay, cố giải thích cho tôi hiểu. Tôi thở dài"Vậy, Già đừng nói cho ai biết nhé!" Sáng hôm sau.
15 Tôi theo Âu Thần vào nhà trẻ Sunflower. Trên sân trường lát gạch đỏ, từng tốp trẻ chạy nhảy tung tăng. Vừa nhìn thấy Âu Thần, tụi trẻ vui sướng ôm chầm lấy cậu.
16 Trên con phố vắng vẻ, mặt Âu Thần chỉ cách tôi 0,01 mm. Có vẻ như cậu đang rất nghiêm túc, biết trả lời sao đây? Tôi ngắc ngứ, người run lên vì sợ hãi"À! Đó là anh họ mình" "Anh họ" "Ừ" Âu Thần quay mặt đi hướng khác, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu"Cậu đang nói dối đấy" Hả??? Nói dối!!! "Vậy cậu lấy cái gì chứng minh mình nói dối chứ" Xào xạc.
17 "Á á! Đàn anh tha cho em đi. Em nào dám giỡn mặt chứ" Cái túi đen bỗng 'cựa quậy', bên trong vọng lại giọng nói yếu ớt của một nam sinh. Xem ra, ba tên kia không phải hạng vừa rồi.
18 Sáng hôm sau, một buổi sáng thật tuyệt vời. Tôi đi men theo con đường dài, dời khỏi khu biệt thự Noble. Hãy chú ý nhé, đây là Lâm Phong chứ không phải Lâm Tử Hy đâu.
19 Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, tôi thấy có lỗi. Chẳng lẽ mình hơn quá chăng??? Cốc! "Au! Đau quá" Tôi xoa xoa cục u trên đầu, suýt xoa. Vương Thế Khải lấy lại bình tĩnh, túm lấy cổ áo tôi, lôi đi một cách không thương tiếc"Nhanh lên kẻo muộn rồi.
20 Pi. . . Bạn có 1 tin nhắn mới Âu Thần: Đừng lo! Mình đã nói trước với Khải rồi. Cậu ấy định không đi nhưng lại thôi! Đọc xong tin nhắn, như được uống thuốc tiên, tôi thấy người mình khỏe hẳn lên.