1 “Được, em đồng ý với anh nhưng em có một điều kiện. ”
Bên trái tiệm cà phê, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, người đàn ông tùy ý nghiêng người dựa lưng trên sofa, người con gái cúi đầu tóc mềm mại buông xuống, che lại nửa bên gò má, tay thong thả khuấy ly cà phê trên bàn, nhẹ giọng nói nhỏ.
2 Khí ép thấp như vậy vẫn duy trì liên tục đến sáng sớm ngày thứ hai.
Duẫn Vị vẫn cho rằng anh ăn cơm xong sẽ trở về, nào biết anh thế nhưng hoàn toàn không có ý định đi, cô cũng không tiện hỏi, để tránh cho anh cảm thấy cô muốn đuổi anh, lại ở nơi đó phát hỏa.
3 Đó là lần đầu tiên Lâm An Bắc được ăn cơm cô nấu, tuy rằng mùi vị bình thường, kiểu cách cũng không tinh tế, nhưng là hắn thực hạnh phúc dù có ăn bao bất cứ bữa tiệc lớn nào cũng không thể sánh bằng.
4 Ngày hôm sau, khi Lâm An Bắc trở về, trong nhà im ắng, Lâm An Bắc cho rằng, dù cô không khó chịu cũng sẽ chờ để chất vấn mình, dẫu sao tối hôm qua là đêm tân hôn của bọn họ.
5 Sáng sớm hôm sau lúc thức dậy Duẫn Vị nhìn đồng hồ báo thức, mới có 6 giờ. Cô rời giường, cầm báo đi vào, làm sandwich cho mình kèm theo một ly sữa nóng, ngồi trước bàn mở báo ra.
6 Anh cầm chìa khóa dự phòng đứng ở đầu bậc thang, tóc còn nhỏ nước, vẻ mặt hài hước nhìn lên Duẫn Vị. Vừa rồi anh phải đi xuống gác xép tìm chìa khóa dự phòng, thời gian để có hơi lâu, tìm ra được mất một ít thời gian, đi ra chợt nghe thấy người nào đó đang mắng anh.
7 Hai cô gái hăng hái bừng bừng đi dạo một vòng khu thương mại Trì Vũ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, hai tay Quý Minh Vũ xách theo bảy tám cái túi to nhưng vẫn có vẻ hào hoa phong nhã như cũ.
8 Mắt như nước hồ thu, gò má như ánh bình minh, Duẫn Vị quả thực rất đẹp, là cái loại xinh đẹp cùng thuần khiết đan vào nhau tạo thành một khối khiến người ta không dám khinh nhờn vẻ đẹp đó.
9 "Em quen biết Trần Cẩn Ngôn?"
Đối với công việc của cô, Lâm An Bắc chỉ biết cả ngày cô lách cách đánh chữ, chưa từng mở miệng hỏi qua một câu. Rất nhiều lần Duẫn Vị muốn mở miệng nói cho anh biết mình là bên kịch, hơn nữa bây giờ bộ phim anh đang đầu tư chính là cô viết, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút khoe khoang, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.
10 Lần trước đi công tác chính là cùng chính phủ Hồng Kông nói chuyện hợp tác công việc, chính quyền mong đợi hợp tác mở rộng lắp ráp thiết bị tinh lọc khí thải xe hơi.
11 Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn, Lâm An Chính cố ý ngay trước mặt Duẫn Vị hồi báo nhiệm vụ An Nhiên dặn dò.
"Anh, mẹ nói mẹ giúp anh hẹn Lưu tiểu thư ăn cơm, bảo anh đúng giờ đến nơi hẹn, thời gian và địa điểm đã thông báo cho trợ lý Lưu, anh ta sẽ nhắc nhở anh để cho anh nhất định phải đi.
12 Người đàn ông quay mặt lại, ngũ quan anh tuấn, mặt mũi hiện ra một chút thâm trầm. Toàn thân âu phục màu đen được cắt may vừa khéo biểu lộ rõ địa vị không tầm thường, chiếc áo vest khá đắt tiền lộ ra khí chất bên trong của anh ta.
13 Thì ra là Lâm An Bắc tới tìm Tư Tuấn Tiêu. Duẫn Vị nhìn anh ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc, còn cô thì bị Sở Khuynh Thành chặn lại ở ngoài cửa.
14 Buổi bán đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ đúng, vài món hàng đầu tiên đều là trang sức châu báu, rất nhiều người liên tiếp giơ bảng để tranh giành, thật sự là một cảnh tượng tranh cường đấu phú.
15 "Ông xã?" Duẫn Vị khó khăn mở hai mắt đang mờ mịt, kinh ngạc nhìn Lâm An Bắc đang không ngừng liếm mặt cô, không phải anh nói sáng mai mới có thể trở về sao, hiện tại có tính là ngạc nhiên không?
"Xuỵt" Lâm An Bắc ngăn lại động tác muốn ngồi dậy của cô, một tay ôm đầu gối của cô, một tay đặt dưới eo cô, ôm ngang cô lên, còn mình ngồi trên ghế sa lon, khiến Duẫn Vị dạng chân ngồi trên thắt lưng anh, sau đó tiếp tục hôn khóe môi cô rồi xuống cằm.
16 Lâm An Bắc nghỉ ngơi vài ngày liên tiếp, mỗi ngày đều nhàn nhã ở nhà xem báo uống trà, không chỉ có Lâm An Chính đỏ mắt hò hét không công bằng, ngay cả Duẫn Vị thường ngày ít nói cũng bắt đầu ghen tị với anh, anh thật là có chút quá nhàn nhã.
17 Ngày mai là Chủ nhật, càng khiến Lâm An Bắc viện cớ.
Duẫn Vị hơi sợ thể lực của anh, mặc dù với cô mà nói đây là một cơ hội tốt, nhưng bây giờ là kỳ an toàn, hơn nữa cô chuẩn bị viết kịch bản vào Chủ nhật này, nếu để anh được như ý, có thể ngày mai phải nằm trên giường cả ngày.
18 Trước khi mẹ Duẫn sinh hạ Duẫn Vị, bà là nữ bá chủ có quyền thế rất mạnh ở đài truyền hình, bà là chủ trì của nhiều tiết mục giải trí và mục tin thời sự, thỉnh thoảng làm khách mời hoặc DJ của đài phát thanh, giọng nói dịu dàng dễ nghe đó là liều thuốc an thần cho những người nửa đêm về đến nhà sau một ngày mệt nhọc.
19 Cuối cùng, tiết mục cũng dần dần khởi sắc, mà lãnh đạo đài truyền hình cũng có ý định sẽ tăng tỉ lệ phát sóng tiết mục, tăng lương cho mẹ Duẫn. Khác với mọi ngày, đêm hôm đó mẹ Duẫn về rất sớm, còn dành thời gian ra chợ mua cho Duẫn Vị cái váy mặc theo mùa đang giảm giá.
20 Nghe nói toàn bộ người nhà họ Lâm tạm thời sống ở thành phố S, bởi vì đại tiểu thư Lâm vừa sinh một bé gái bảo bối như khối ngọc mài khắc trắng trẻo, ngay cả Lâm Kỳ Sơn chỉ xuất hiện ở bản tin thời sự cũng đặc biệt đi vòng qua thành phố S đến thăm cháu cố ngoại bảo bối.