1 Trắng đen giằng co. Một chàng trai trẻ, khôi ngô tuấn tú và một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện nhau. Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng rọi vào chiếc bàn nhỏ nằm bên cạnh cửa sổ, khiến cho làn da trắng nõn của cô gái nhỏ lại càng trở nên mềm mại và trong suốt, bờ môi căng mọng giống như củ ấu, cong lên khẽ mỉm cười, đôi con ngươi tựa như hai viên bảo thạch đen láy, từ trên bàn cờ ngước lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu lại giống như có chút đùa giỡn nhìn về phía chàng trai trẻ kia.
2 Ba năm sau. Cô không thể. . . . . . . Cô hoàn toàn không làm được!Sự giáo dục của trường học quả nhiên là rất tốt, lại có thể khiến cô đem cái chuyện quan trọng như vậy mà quên bẵng đi.
3 Nơi này, cô đã tới không biết bao nhiêu lần rồi!Dưới sự dẫn dắt của Lệ Du Tư, Phó Sồ Nhi chậm rãi đi vào cái nơi lẽ ra đã trở thành ngôi nhà của bọn họ, nhưng mà bây giờ thì vẫn chỉ có thể xem như là ngôi nhà tương lai của cô mà thôi.
4 Hình như ‘oan gia’ rất dễ đụng phải ‘ngõ hẹp’, Phó Sồ Nhi đứng trước cửa hàng bách hóa, giữa dòng người qua lại, cô trông thấy Tất Y Viên đang đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy có chút khó hiểu.
5 Thật vậy!Giờ phút này, Lệ Du Tư giống như một con sói vừa thoát khỏi lốt cừu, từ sau cặp kính gọng vàng, khí chất tà mị trời sinh không ngừng lộ ra, anh yên lặng nhìn cô chăm chú, sau đó đưa tay tháo mắt kính, đặt lên chồng sách nhỏ bên cạnh, ngay lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn hiện ra trước mắt cô, một đôi con ngươi đen láy ẩn giấu sự nguy hiểm bên trong, giống như là có thể nuốt sống con cừu nhỏ trước mặt vào bụng bất cứ lúc nào.
6 Sự kiện trốn hôn vừa mới trôi qua chưa đầy hai tháng, khi mọi người vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc và chấn động thì Lệ Du Tư lại thông báo tin tức về hôn lễ một lần nữa, điều này đã khiến cho tất cả mọi người bị kinh hãi.
7 Hai năm sau. “Bên trái! Mau lên! Cô ấy chạy về phía bên trái rồi!”“Không! Cô ấy lại chạy về phía bên phải, mau! Mau đuổi theo đi!”“Không phải không phải! Cô ấy đang chạy phía bên trái của cậu ——”“Không! Là bên phải cậu!”“Bên trái của tôi, là bên phải của cậu!”“Im đi! Đừng có quát ầm lên nữa! Mau bắt cô dâu quay về mới là việc quan trọng nhất!”“Nhưng mà, hình như tôi nhìn thấy có hai cô dâu.
8 “Lại muốn kết hôn?!”Một nam một nữ, dáng vẻ già nua cùng nhau hét to, lời nói to như vậy vang vọng trong phòng khách thật lâu không dứt, cũng khó trách phản ứng của bọn họ kích động như vậy, bởi vì bọn họ chính là Lệ Đức Minh và Mạnh Khang Tâm Trinh, là hai bạn già đáng thương với trái tim đã không thể nào chịu nổi kích thích.
9 Trong lòng mỗi người, dù ít dù nhiều cũng đều sẽ có bảo bối. Có thể với người khác mà nói, bảo bối này căn bản là chẳng có chút giá trị nào. Tuy nhiên, với người có được bảo bối đó mà nói thì lại là báu vật vô giá không thể thay thế được.
10 "Hãy mau mời thiếu chủ về đi! Trước đây ít nhiều gì cô chủ vẫn còn có thể ăn một chút, nhưng mà quản gia à, ông xem đi, bây giờ ngay cả một chút đồ ăn cô chủ cũng không ăn, còn tiếp tục như vậy nữa thì cô chủ sẽ đổ bệnh mất!" Nữ giúp việc bất chấp tất cả, lập tức chạy tới tìm quản gia, hy vọng ông có thể ra mặt giải quyết chuyện này.
11 Đúng, không sai!Lại là một buổi hôn lễ. Nhưng mà, vì dự phòng cô dâu sẽ lại chạy trốn lần nữa, lần này, trải qua sự đồng ý của các trưởng bối, đã quyết định để cho chú rể đi theo cô dâu từ đầu tới cuối, liên tục đến khi nghi lễ công chứng kết thúc mới thôi.