1 Đau…Cả người đều đau quá…Giờ phút này ở trong đầu của Nghiêm Thanh Nhiễm cũng chỉ còn lại một ý nghĩ này. Sao lại đau như vậy, giống như cả người bị bỏ vào trong một cái máy xay thịt, mỗi một tấc da thịt đều đang chịu dày vò.
2 “Đem tất cả những gì các ngươi biết nói hết ra, đừng để ta phải nói lại lần nữa. ” Đôi mắt đẹp của Nghiêm Thanh Nhiễm sẫm lại, lộ ra uy nghiêm làm người ta không thể phản kháng.
3 “Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho liên tục. “Thế tử gia, ngài mau ngồi đi, để ta sai hạ nhân chuẩn bị trà thanh lọc bổ phổi cho ngài, xin ngài chờ một chút.
4 Đột nhiên Vân Thanh Nhiễm đem một đống trà cụ kèm theo khăn trải bàn hất đổ, “Binh lách cách choang”, nước trà văng tung tóe khắp nơi, Vân Yên Nhiên đang ở trên mặt đất hướng về phía đống giun mà la hét cũng không may mắn thoát khỏi.
5 Cái gì?Lục Trúc ở một bên, nghe thấy lời Vân Thanh Nhiễm nói, còn tưởng rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Tiểu thư đang nói cái gì vậy? Vị thế tử gia này không sống được quá năm sau đó!Quân Mặc Thần nghe xong lời nói của Vân Thanh Nhiễm, chỉ mỉm cười nhìn nàng.
6 Trong lòng Vân Viễn Hằng có thể nói là ngũ vị tạp trần, hai nữ nhi này, vốn định hi sinh một người, để bảo toàn một người, nhưng nay thế tử gia lại làm như vậy, còn trực tiếp mang thánh chỉ đến, hiện giờ ông muốn đánh tráo cũng không còn khả năng.
7 Vân Thanh Nhiễm vào Tụ Bảo đường, bên trong rất náo nhiệt, giao dịch nguyên liệu thô của Tụ Bảo đường lấy giao dịch tư nhân là chính. Nói cách khác, Tụ Bảo đường cung cấp nơi giao dịch, mà những người có nguyên liệu thô, cùng thương gia của Đổ Thạch tề tụ lại, toàn bộ giao dịch do chính bọn họ đàm phán, còn Tụ Bảo đường thì lấy một ít phần trăm, là phí tổn cung cấp nơi giao dịch cùng nhân viên quản lý.
8 “Vị tiểu ca này, không bằng ngươi đem khối Phỉ Thúy này bán cho gia nhà ta đi, ta cam đoan, giá tuyệt đối khiến ngươi vừa lòng. ” Tiểu Cửu xâm nhập đám người, đụng vào bên người Vân Thanh Nhiễm, tự tin tràn đầy nói với Vân Thanh Nhiễm, phàm là đồ mà gia coi trọng, sẽ không có chuyện không mua được tới tay.
9 Vân Thanh Nhiễm rời khỏi Tụ Bảo trai, Lục Trúc ở phía sau nàng còn có chút hốt hoảng, “Tiểu thư, một chuyến này của chúng ta, thật sự kiếm được hơn một ngàn lượng bạc sao?”Một ngàn lượng bạc, nếu nàng đem tiền công của nàng dựa theo mỗi tháng hai lượng bạc mà tính, thì nàng phải làm hơn năm mươi năm đó! Huống chi một tháng tiền công của nàng còn không đủ hai lượng bạc đâu!Mà vừa rồi, các nàng chẳng qua mới đi vào trong một lúc, thời gian chừng một chén trà, đã có được một ngàn lượng bạc rồi!Trong lòng Lục Trúc là ngân phiếu một ngàn lượng, hai tay gắt gao ôm chặt trước ngực, có một loại cảm giác rất không chân thật.
10 Sự tình đều đã đến bước này, Vân Viễn Hằng cho dù không nghĩ tới, nhưng cũng không thể không đi gặp nữ nhi điên kia của mình một lát. Vân phu nhân lúc này cũng mang tâm sự, hai bữa rồi, cơ hồ bà chưa ăn cái gì, trong lòng lo lắng cho tiểu nữ nhi của mình.
11 “Ta cũng không nói mê sảng gì cả, nếu nương người cảm thấy xuất giá đến Đảng Ngụy xa xôi là một chuyện tốt, không bằng để uội muội gả đi đi. ” Vân Thanh Nhiễm miễn cưỡng nói.
12 Vân Thanh Nhiễm vốn muốn đi Trấn Nam vương phủ tìm Quân Mặc Thần, kết quả Quân Mặc Thần không có ở phủ, nàng liền không đi nữa. Vân Thanh Nhiễm đi lấy quần áo lần trước đặt may, bây giờ ra ngoài phủ nàng vẫn mặc quần áo mà ngày hôm đó Hồng Mai và Lục Trúc tìm cho.
13 “Thế tử phi nương nương tương lai, mời theo lão thân vào trong nhà thử giá y một chút. ” Ma ma đến từ vương phủ nói với Vân Thanh Nhiễm. Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, liền theo bà đi thử giá y.
14 “Muội ấy không phải!” Vân Tử Hy rút kiếm ra lần nữa, kiếm chưa ra khỏi vỏ, hắn dùng vỏ kiếm đụng mạnh xuống ngực của Quân Kiệt, làm cho Quân Kiệt lui về phía sau, không thể không mở ra một con đường cho Vân Tử Hy đi vào.
15 Vân Thanh Nhiễm thật sự có chút dở khóc dở cười, mệt thế tử gia còn có thể nước mắt giàn giụa. “Ca ca, cám ơn huynh quan tâm ta, nhưng chuyện này là chính ta quyết định, huynh cứ coi như ta đã yêu thế tử gia, không phải thế tử gia không lấy là được rồi.
16 Bởi vì không nhìn thấy, Dạ Minh Uyên lại không dám tùy tiện đụng vào, đành phải mở miệng hỏi: “Ngươi có khỏe không?”Vừa mở miệng, liền hít vào một chút khói mê.
17 “Bà à, bà nghĩ sai rồi, hai người chúng ta không phải phu thê. ” Dạ Minh Uyên vội giải thích nói. Dạ Minh Uyên nghĩ, mình chỉ là thay thế Quân Mặc Thần tới đón thê, y phục tân lang này chẳng qua cũng chỉ mặc trong chốc lát thôi, chờ lúc nữa còn phải đem tân nương hoàn hảo không tổn hao gì đưa vào trong tay Quân Mặc Thần.
18 Bà lão đối mặt với một đám hắc y nhân như vậy, đáy lòng sinh ra sợ hãi, ngón tay run rẩy chỉ vào cái tủ ở trong phòng. Hắc y nhân thấy thế thì vui vẻ, thật tốt quá! Hóa ra thế tử phi cùng Cửu hoàng tử đúng là ở nơi này, không có việc gì là tốt rồi.
19 “Lục Trúc, không có vấn đề gì, lên kiệu đi. ” Lần này Vân Thanh Nhiễm cũng không thèm để ý, “Hai người chúng ta không thích hợp với nhiều quy củ như vậy.
20 Vân Thanh Nhiễm nghĩ, vừa rồi là nụ hôn đầu tiên của nàng, tính ra nàng vẫn chịu thiệt, nàng cũng không quản hắn muốn bồi thường. Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần đang cong khé miệng, mặt đỏ bừng, tựa hồ là bởi vì nàng.