101 Ngày thứ hai, dưới sự phụng bồi của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm về Vân phủ một chuyến, với Vân phủ, Vân Thanh Nhiễm không có tình cảm gì, nhưng ca ca bị thương, bất kể thế nào cũng phải đến thăm huynh ấy, về lễ, cũng nên chính thức đến nhà bái phỏng một lần.
102 “Đã biết. ”Vốn tưởng rằng sau khi Vân Thanh Nhiễm nghe xong sẽ tức giận, sẽ khổ sở, sẽ khóc lóc rơi lệ, sẽ chỉ tay mắng nàng và phụ thân, ai ngờ Vân Thanh Nhiễm chỉ chậm rãi trả lời một câu “Đã biết”, nàng ném vào trong lòng hồ của nàng ta một hòn đá lớn, nhưng nàng ta lại không nổi lên một gợn sóng.
103 “Ừm… ngươi có thể không áp ta chặt như vậy không hả?” Ngực nàng vốn đã không lớn rồi, giờ bị Quân Mặc Thần ép ở giữa hắn và bức tường, cảm giác thật không dễ dàng gì ngực mới lớn hơn một chút cũng sắp bị ép trở về rồi.
104 “Dã tâm?” Hách Vu Thiên nở nụ cười, “Kỳ hoàng tử nghĩ Dạ Hoằng Nghị không biết ta đang suy nghĩ gì ư? Ông ta muốn diệt trừ ta cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ông ta một lòng muốn tước phiên, cho dù bổn vương không muốn ông ta nghĩ thế nào, ông ta cũng sẽ nghĩ bổn vương như thế, hiện tại ông ta chẳng qua là không nắm chắc mười phần có thể động được đến bổn vương thôi.
105 Một góc hoàng cung, trong đình bát giác trụ đỏ ngói xanh có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi một mình, nàng chống đầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, ngón tay từng ngón từng ngón cong xuống, tựa hồ đang tính tính cái gì đó.
106 “Trêu đùa ư?” Vân Thanh Nhiễm vốn ngồi chỗ đó nhàn nhã uống trà chợt dừng động tác một chút, quang ảnh chợt lóe, chỗ ngồi kia đâu còn thân ảnh của Vân Thanh Nhiễm?“Ngươi…” Trân phi khiếp sợ nhìn Vân Thanh Nhiễm không biết đã đứng ở trước mặt nàng ta từ khi nào.
107 “Ái phi, có chuyện gì muốn nói?” Quân Mặc Thần cảm thấy Vân Thanh Nhiễm vội vã trở về như vậy hẳn có chuyện gì muốn hỏi hắn, khó có chuyện mà nàng cảm thấy hứng thú.
108 Tiểu Cửu nghe Vân Thanh Nhiễm nói xong, nghiêm túc mài ở bên mặt khác, hoàn toàn khác với vừa rồi, lần này, hắn mới mài ra một lớp da đã nhìn thấy màu xanh biếc, cho dù chỉ mới lộ ra một chút, nhưng đã có thể nhìn ra phẩm chất của Phỉ Thúy trong đó.
109 Trên mặt Quân Mặc Thần hiện lên một chút nhợt nhạt mang theo tươi cười vui mừng mà Vân Thanh Nhiễm không thấy được. Nếu lúc này thân thể hắn trở nên ấm áp, thì vẻ mặt hắn cũng sẽ ấm hơn ngày thường mấy phần.
110 Nghe Quân Mặc Thần không nể tình như vậy, Hách Vu Thiên rất khó chịu, hắn chịu đưa hòn ngọc quý trên tay mình gả cho hắn ta đã là vinh hạnh, mang ơn còn không hết!“Lời này của hiền chất là không đúng rồi, nam nhi ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, thú thêm vài nữ tử để các nàng có thể giúp đỡ lẫn nhau, khi rảnh rỗi có thể nói chuyện, tốt biết bao?”Trong hậu viện Ký Bắc vương gia có cả một đám thị thiếp, đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nam nhân nên có năm thê bảy thiếp, chỉ thú một nữ nhân, nhìn lâu chẳng lẽ không ngán à? Giống Quân Vô Ý, rõ ràng là một kẻ ngốc!“Khụ khụ khụ… Lời của Ký Bắc vương gia sai rồi, khát nước ba ngày, một bầu là đủ.
111 Ký Bắc Vương phủ đề phòng rất nghiêm, mỗi một canh giờ, thị vệ sẽ thay người, cũng không biết có phải Hách Vu Thiên có tật giật mình hay không, thị vệ ở đây nghiêm mật hơn phủ Trấn Nam vương không chỉ gấp hai lần.
112 Nhưng ta cảm thấy đời này ta cũng không có khả năng bị bệnh giống như thế tử gia ngài. ” Bệnh của Quân Mặc Thần quá mức hiếm thấy, là bị từ trong bụng mẹ, phỏng chừng ngày sau có muốn sinh bệnh như vậy cũng không được.
113 Đôi mắt to của Vân Thanh Nhiễm trừng lên, chăm chú nhìn Quân Mặc Thần đột nhiên nổi giận một hồi lâu, thầm nghĩ Thế tử gia rốt cuộc đang tức giận cái gì?Người xưa đều nói lòng của nữ nhân như kim đáy bể, tại sao Thế tử gia mà nàng gả lại có tâm tư còn khó đoán hơn cả nữ nhân?Vân Thanh Nhiễm không nói thêm câu gì nhìn Quân Mặc Thần đối diện một lúc lâu: “Nói xong rồi? Vậy đến cửa thành thả ta xuống đi.
114 “Nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ…” Quân Kiệt nhận thua, tự biết bản thân không có cách nào giấu diếm được nữa, đành phải thành thật nói rõ: “Nương nương, thế tử gia biết dựa theo tính khí của Hoàng thượng, ngày mai lúc trời chưa sáng sẽ rất có khả năng động thủ với Ký Bắc Vương gia, Hoàng thượng muốn đánh bất ngờ, cố nhiên có thể gia tăng phần thắng, chỉ là Ký Bắc Vương đã trù bị nhiều năm, chuẩn bị tất nhiên vô cùng đầy đủ, lần này động thủ, hao binh tổn tướng là điều không thể tránh khỏi.
115 Sau khi cho Quân Mặc Thần ăn nửa viên thuốc, Vân Thanh Nhiễm lại vận khí dẫn đường cho dược tính phát huy tác dụng. Nửa viên thuốc này là loại trân quý hiếm có, Vân Tử Hy ăn nửa viên đã có thể hóa giải được dược tính của Y Lan Y Lan, ngay cả vết thương trên tay cũng tốt hơn phân nửa.
116 Long Hạo nhận mệnh đi phòng bếp tìm đồ ăn, hiện giờ trong sơn cốc đang hỗn loạn, không có ai chú ý tới phòng bếp, cũng tiện cho hắn hành động, bằng không lúc đi xuống bếp ăn vụng là vi phạm quân quy.
117 Hắn ngược lại sẽ ba hoa, Vân Thanh Nhiễm bất đắc dĩ mà lắc đầu, nàng xuống đây không phải vì can thiệp vào chuyện này, mà là muốn bình an mang nam nhân làm càn này đi, cho nên trong chốc lát nàng chỉ nghĩ đến việc trà trộn vào trong đội quân, thoát khỏi nơi nguy hiểm này là được.