1 Một cơn mưa hạ nhỏ, Hoan Nhan đi tới đầu hẻm ngập ngừng một chút, đứng dưới mái hiên nhà người khác, nhìn cơn mưa tơ bạc, tóc cô có một chút vàng óng, vừa vặn chạm vai, tóc cắt ngang trán có hơi dài, che lông mi ở phía trên, đôi mắt như phủ sương mù.
2 "Mễ Dương không thể làm vợbé, tại sao con làm vợ bé? Mễ Dương không muốn gả người hói đầu, tại sao con phải gả? Con gái người không gả tại sao lại đẩy qua con!" Hoan Nhan không phục ngẩng đầu, tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, hai tay không từ chủ nắm chặt thành quyền, cô không muốn lấy chồng! Cô còn có GiaMinh!"Được được, cô thế nhưng học được cãi lại!" Hoàng Thư Quyên tức giận cầm chổi lông gà đánh xuống, Hoan Nhan sợ lùi về sau mấy bước, nhưng mà loạng choạng vấp chân ở cánh cửa ngã trên mặt đất, cánh tay và trên lưng bị đánh mấy cái, đau nhức toàn thân, cô tránh không kịp, chỉđành phải lớn tiếng hướng về phía ba kêu cứu: "Ba.
3 "Anh thích Hoan Nhan hay là thích em?" Thanh âm hờn dỗi cơ hồ có thể đemngười hòa tan, Hoan Nhan giật mình, tại sao có người nhắc tới cô? Côsững sờ vách tường phía sau, lặng lẽ thò đầu ra hướng hành lang bên kianhìn lại.
4 Đi xuống cầu thang, Tống Gia Minh thân mật sờ lên tóc Lâm Thiến: "Em chờ một lát, anh đem xe lái tới". Lâm Thiên hờn dỗi nhón chân lên nhẹ nhàng hôn lên mặt, gật đầu một cái.
5 Hoan Nhan kích động đứng lên,ôm cặp sách của mình, cười lạnh nhìn Tống Gia Minh đang sững sờ, côkhông chịu khuất phục nâng cằm lên, trong đôi mắt tràn đầy giễu cợt, côvốn là không muốn, nhưng bây giờ cô uống say sao? Cô gằn từng tiếng mởmiệng: "Tống Gia Minh, chúc mừng anh, tìm được một chiếc xe taxi".
6 Cô trực tiếp tiến lên, hai tay vịn trên kính trong suốt ở tay lái, hướngvề phía người đàn ông bên trong tối cười thật to: "Này, tôi tên là HứaHoan Nhan, có thể hay không đưa tôi về nhà.
7 Cô nhất định, nhất định phải có được mười vạn tiền, chờ khi tốt nghiệp, cô có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới, không bao giờ. . . . trở về ngôi nhà này nữa!Lông mày xinh đẹp Thân Tống Hạo nâng lên, trong mắt xem thường càng lúc càng sâu.
8 Áo choàng tắm bị anh xéđi, cô rõ ràng cảm nhận được cùng anh nóng bỏng da thịt, cùng cô chặtchẽ dán vào nhau, cô cái gì cũng không bận tâm nữa, chậm rãi nhắm haimắt lại.
9 Bây giờ cô định đoạt, rửa mặt, tỉnh táo ngồi bên cạnh anh, chờ anh tỉnh lại, thu phí đêm đầu tiên. Hoan Nhan đứng lên, quần áo ướt đẫm đã giặt sạch sẽ và sấy khô, không hổ làkhách sạn lớn, Hoan Nhan cảm thán một tiếng, động tác nhanh đem mặt rửaxong, bất quá mới có năm phút đồng hồ, ở sân nhỏ bên kia bừa bộn, cô cóthói quen dùng phương pháp nhanh nhất đem dọn dẹp ổn thỏa.
10 "Tùy anh" Hoan Nhan trừng anh một cái, đưa đôi tay trắng ngần ra: "Bây giờ, Đại thiếu gia anh nên thanh toán rồi". Bên môi Thân Tống Hạo vẫn là ý vị suy ngẫm, hứng thú lập tức biến mất đứng lên, ánh mắt của anh lướt qua trên đỉnh đầu cô, trực tiếp đi qua bên người cô đi tìm chi phiếu.
11 "Anh xác định?" Ngải Khẳng lông mày càng nâng cao hơn, mặt Hoan Nhan cũng không chút thay đổi, ngón tay lướt qua mấy bộ quần áo, cô xem thử anh ta muốn làm gì, đầu óc cô bâygiờ đều là mười vạn tiền.
12 "Đây" Anh cầm chiphiếu vươn tay ra, trong đầu Hoan Nhan thoáng qua ý nghĩ một giây, muốn, rất muốn tờ chi phiếu này, nhưng mà tay của cô, lại theo bản năng đẩyra….
13 "Hứa Hoan Nhan, em đi ra cho chị!" Cửa khu nhà trọ bị người đạp, Hoan Nhan đang miệt mài giặt quần áo thì giật mình, quay mặt lại, lại vừa lúc chạm khuôn mặt đang nổi cơn thịnh nộ.
14 Hoan Nhan gần như khó xử đếnmuốn khóc, vừa ngẩng đầu, lại vừa đúng chạm hai hàng lông mày sâu TốngGia Minh, trong mắt còn có xem thường, quả nhiên. . .
15 Ha ha ha ha. . . . Xung quanh mấy tên côn đồ lập tức cười lớn, Kaka cũng sờmái tóc ngắn, không nhịn được "phụt" một tiếng: "Phải phải, Lâm hoa khôi của khoa, tôi thực sự là thua cô, xem ra cô một ngày không giả bộ trong trắng thì một ngày không nói tiếng người, kia không nói được tiếngngười cũng không phải là người rồi, phải, chúng tôi là trở ngại, em trai à, sủng vật của cậu xách trở về coi được rồi đó, đừng ra ngoài làmngười khác chú ý mà xấu mặt.
16 Tống Gia Minh ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nhan Nhi, anh biết trong lòng em khó chịu, đúng, là anh không xứng với em, em oán anh hận anh đều là phải, nhưng mà, anh đã cùng Lâm Thiến ở cùng một chỗ, sự thật này không thể thay đổi, mặc kệ cô ấy là hạng người gì, chỉ là chuyện của anh, cho nên.
17 Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoayngười, lại thấy bên trong xe chính là một mảnh chiến trường hỗn độn,người phụ nữ không mảnh vải quấn trên thân người đàn ông, con mắt ngườicon gái lẳng lơ bất mãn nhìn cô từ trên xuống dưới.
18 "Hứa Hoan Nhan, rất khôngmay, chúng ta lại gặp mặt" Anh dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giácon mồi, gần như đem cả người Hoan Nhan nhìnthấu. . . .
19 Đầu bên điện thoại kia là tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chia tay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo, không có anh em sẽ chết, thật sự sẽ chết.
20 "Hứa tiểu thư,trình độ trên giường của cô quá kém" Anh ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở cô,khóe môi như hài hước gợi lên.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30