1 Tôi có một giấc mơ, những lời này là do vị lãnh tụ da đen Martin Luther King, Jr. đã nói trong phong trào vì dân quyền ở Mỹ nổi tiếng toàn thế giới, Martin Luter King, Jr.
2 Cố Lăng Vi cắn một miếng dưa muối mẹ làm, húp một ngụm cháo đậu xanh thơm ngon, lấy đũa gắp thêm một miếng dưa muối Bát Bảo trên bàn nữa, cực kì ngon mà.
3 Người đến cũng là một nam sinh mặc quân trang, khi đến gần, Cố Lăng Vi mới nhìn rõ, người này cũng cao bằng Trịnh Viễn, xem đến ánh mắt, lạnh lùng hơn Trịnh Viễn, mày kiếm sắc sảo, mắt không nhỏ nhưng dài, tuy là một mí nhưng lại không phải loại hấp dẫn bình thường.
4 Ba ngày sau, bạn cùng phòng của Cố Lăng Vi cũng lục tục kéo đến đông đủ, chung phòng kí túc xá 308. Mấy người bọn họ, đông tây nam bắc đều có cả. Người đầu tiên là Trương Lệ Hồng, cao chừng 1m78, hơi đen, đến từ vùng núi Trường Bạch.
5 Buổi sáng quân huấn ngày đầu tiên, chưa gì đã có người đứng giữa cửa lớn mà xỉu, nhóm sinh viên mới chậm chạp chờ mãi mới tới lúc ra căn tin ăn cơm, bổ sung năng lượng cho thể lực bị hao hụt nghiêm trọng, nghỉ ngơi xong lại bắt đầu chiến đấu buổi chiều.
6 Thành lập đội ngũ 4 người. . . . Quân đội là một thế giới vô cùng nghiêm ngặt, tất cả đều lấy khuôn khổ điều lệ làm tiêu chuẩn cơ bản của quân nhân. Trường quân sự cũng vậy, chương trình buổi chiều hết luyện tập liên tục động tác giậm chân tại chỗ, lại đến đi đều, đứng nghiêm, rồi trao đổi ngoài huấn luyện.
7 Một tuần huấn luyện quân sự nghiêm khắc đã ép nhóm tân sinh viên tới mức sức cùng lực kiệt, hơn nữa ngày ngày phơi nắng chang chang khiến cả đám học viên đều đen như than hết.
8 Sau khi Cố Lăng Vi thổi khúc sáo đó, một khoảng thời gian dài sau này cô đã trở thành trung tâm thảo luận của các học sinh giáo viên trong trường, thế nên có những lúc nhắc tới cô, người ta sẽ nói phải đi xem cô gái thổi sáo kia rốt cục là người nào, giống như một đặc trưng không lẫn vào đâu được.
9 Luyện tập tư thế nằm ngắm bắn suốt ba ngày mới được chính thức bắt đầu bắn đạn thật, cho dù là nữ sinh, cũng không tránh khỏi cảm thấy hưng phấn. Cầm súng bắn đạn thật mà, ai mà chả cảm thấy mình giống như nữ anh hùng thời chiến, coi quân địch là bia ngắm, lên đạn là bắn điên cuồng, thật là oai phong khắp chốn.
10 “Mặt trời lặn phía tây ngọn núi, tầng mây đỏ rực, các chiến sĩ bắn bia quay về doanh trại, hoa hồng trước ngực ráng màu, tiếng ca bay khắp trời sảng khoái, mi sol la mi sol, la sol mi do re, tiếng ca bay khắp trời vui vẻ, hắc…”Tiếng ca vang vọng nơi yên tĩnh, phát ra từ hai đoàn xe quân đội phiêu tán khắp núi rừng, lúc này trên mặt ai cũng đầy nét cười vui vẻ, bài hát này là một khúc ca quân lữ kinh điển của các chiến sĩ bắn súng, hát lúc này thực sự mang một loại cảm xúc khác, hơn nữa phối hợp giữa giọng nam và giọng nữ, trong cương có nhu, hương vị đó lại càng khác biệt.
11 Cả đời đều là bạn, chỉ những lời này thôi đã làm cho Cố Lăng Vi cảm động lắm rồi, có lẽ đây cũng lần đầu cô cảm giác được tình bằng hữu quan trọng và trân quý đến thế, thân thiết và ăn ý với nhau, giống như một thứ gì đó nảy sinh trong tâm hồn, mãi đến cái cây tình bạn lớn lên, có thể che cả trời cả đất.
12 Một nhóm tám người đi trên đường rất khiến người ta chú ý, mặc trang phục thông thường đã vậy rồi, đây lại còn là những quân nhân cao ngất ngưởng, thân thể cường tráng nữa.
13 Mặc kệ cái tên Diệp Bành Đào lưu manh hay bá đạo, dù trong lòng vẫn có những con sóng nhè nhẹ từng hồi không rõ là sao với Trịnh Viễn, hiện tại, với Cố Lăng Vi mà nói, những điều này cũng không phải chuyện quá quan trọng cho lắm, dù sao, giấc mộng của cô đã ở ngay phía trước, những thứ khác cũng không so bì được.
14 “Tối nay em có thể đến hay không, tình yêu của em có còn tồn tại, nếu lòng em đã muốn rời đi, anh cũng không cần tương lai nữa. Tối nay em có thể đến không, tình yêu của em có còn hiện hữu, đừng làm cho anh chờ đợi thành trống rỗng…”Tiếng chuông báo tắt điện vừa vang lên, khoảng không đen tối, Lý Dĩnh bắt đầu cất giọng bài “tối nay em có thể đến hay không”, Trương Lệ Hồng với Hà Hiểu Vân cũng đầy bi ai không kém, cùng nhau đứng lên ngâm nga.
15 Phân đội hai mươi người của Cố Lăng Vi bị chia thành hai tiểu đội, mỗi tiểu đội mười người, tạo thành một nhóm sắp xếp tiêu chuẩn, Diệp Bành Đào nhậm chức lớp trưởng lâm thời, Cố Lăng Vi bị hắn ép buộc làm lớp phó, rồi giống như vô tình, bốn người phòng kí túc xá của Cố Lăng Vi lại được phân vào một nhóm, nhóm còn lại do Trịnh Viễn dẫn đi.
16 “Báo cáo ““Mời vào “Diệp tư lệnh đang cầm bản kế hoạch diễn tập quân sự trong tay, đặt xuống, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lính cần vụ Tiểu Trương đưa tớimột tờ giấy mời, Diệp tư lệnh nhận lấy:“A! Là buổi tổng kết thành tích kì huấn luyện quân sự của sinh viên mới, đúng rồi, Bành Đào gần đây thế nào, không biết có gây ra chuyện gì nữa không đây?Cậu đi gọi điện thoại cho Lưu Quảng Nguyên, nói là tôi nói, cứ nghiêm khắc quản giáo Bành Đào, không được dung túng, nó là một tên tư sản chính hiệu, tất cả cũng do mẹ nó ngày ngày dung túng mà ra cả, nói thêm, lúc trước tôi huấn luyện cậu ta thế nào, giờ cứ thế mà áp dụng với Bành Đào cho tôi.
17 Ngày mùa thu trong lành, gió đưa nhè nhẹ, sân huấn luyện trường quân sự rông lớn hôm nay đã được chưng dụng làm nơi hành binh, toàn bộ các giáo viên, học sinh đều có mặt đông đủ, dưới ánh mắt của các vị thủ trưởng trên đài, tiếng hiệu lệnh rõ ràng vang lên.
18 Huấn luyện quân sự qua đi cũng là lúc bắt đầu cuộc sống nhập học chính thức, trường quân sự xem trọng việc học hành cũng giống như những kỹ năng quân sự vậy, các khóa học về văn hóa cũng đã trở thành một yếu tố quan trọng và tiên quyết của người làm lính.
19 Mười km việt dã kéo nặng thực sự đã khiến cho các sinh viên mới bọn cô hiểu thế nào là cực khổ, đừng nói đến một nửa hành trình đường núi nữa. Đi được một nửa đoạn đường khoảng một phần ba sinh viên đã bắt đầu tách ra khỏi đội, dừng lại nghỉ ngơi, cảnh sắc ngọn núi cuối thu càng thêm phần xinh đẹp, trông về phía xa xa, cánh rừng kéo dài tầng tầng lớp lớp hùng vĩ, nhưng mà hiện tại cũng chẳng còn ai có tâm tình đi thưởng thức.
20 Hiểu Vân lôi Cố Lăng Vi cùng đứng lên, Cố Lăng Vi lập tức cảm giác được bốn phương tám hướng đang phóng tầm mắt tới nhìn mình, ghen tị có, tò mò có, một ý tứ hàm xúc không rõ nào đó cũng có, đủ loại.