1 Bên ngoài trời đã sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê man, cảm nhận mình đang nằm trên giường, xem ra tối hôm qua cô vẫn không thể nào thức suốt đêm được.
2 Cuốc sống của một đứa trẻ cũng thật là đơn giản, ngoài ăn – ngủ thì chẳng làm gì khác. Thời gian ba tháng cứ như vậy trôi đi. Tuy rằng trong những ngày này, Trương Tuyết luôn phải sống trong cảm giác sợ sệt.
3 Năm năm sau
"Tiểu thư à, dậy đi thôi, nô tỳ bây giờ đi múc nước, Tiểu Lan, ngươi hầu hạ tiểu thư thay y phục trước đi. ” Tiểu Đào từ ngoài đi vào phòng, thấy Tuệ Châu đã tỉnh, liền nhanh miệng phân phó.
4 Còn chưa đi vào phòng chính, tiểu nha đầu ăn mặc lòa loẹt đứng hầu ở hai bên cửa đã cười giòn giã, nói :” Nhị tiểu thư cô đã tới rồi. ” , vừa nói, vừa đưa tay vén tấm rèm cửa dày nặng lên, đưa Tuệ Châu vào trong phòng.
5 Thời gian như nước chảy theo năm tháng, chẳng mấy chốc đã trôi qua.
Tuệ Châu giờ đã mười hai tuổi, mấy năm này cuộc sống của cô cũng thuận phong thuận thủy, bây giờ thì cô đã hoàn toàn trở thành một vị tiểu thư khuê các cổ đại rồi.
6 Sau khi từ Trạch An tự trở về, thời gian như nước chảy từng ngày từng ngày trôi qua, chớp mắt đã đến ngày Bát kỳ tuyển tú, ngày hai mươi mốt tháng sáu năm Khang Hy bốn mươi ba, thời tiết đã dần oi ả nóng nực hơn dù mới chỉ ở những ngày tháng sáu đầu hạ.
7 Ngày tuyển chọn lần hai đến rất nhanh, trước hôm đó một ngày, sau khi dùng xong cơm tối, Tuệ Châu và Tuệ Nhã trở về phòng mình.
Tuệ Châu cười nói: "Tam muội muội, ngày mai là ngày phục tuyển, muội cũng biết, tâm trí ta không dành cho nơi này, hơn nữa với tư chất của ta thì rất khó có thể trúng tuyển, bây giờ người ta chỉ thích những nữ tử mảnh mai yếu đuối, tỷ đây mặc dù không quá mập, nhưng nếu so với cái mức thon thả, mảnh khảnh thì còn kém xa.
8 Một tháng sau, vòng cuối của kỳ tuyển tú cuối cùng cũng diễn ra. Ngày hôm đó, Tuệ Châu cùng bốn mươi lăm tú nữ khác theo lời chỉ dẫn của bọn thái giám, cùng nhau đi đến Thuận Trinh Môn.
9 Sau khi dùng xong cơm tối, Chương Giai thị đang định đưa Tuệ Châu và Tuệ Nhã đến chỗ Lão phu nhân để phục mệnh ( báo cáo kết quả công việc sau khi đã nhận mệnh lệnh, ở đây hiểu nôm na là báo cáo kết quả tuyển tú), thì đã thấy Vương ma ma vẫn thường hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân vội vội vàng vàng bước vào, ngay lập tức cất tiếng: “ Lão gia, phu nhân cần phải đến chính viện ngay, Vạn Tuế gia đã ra thánh chỉ, vị thái giám truyền chỉ từ cung cũng đang đợi ở đó rồi.
10 Ý chỉ ban hôn vừa mới truyền xuống, Phủ Nội vụ cùng phủ Tứ Bối lặc liền thỏa định, tháng mười năm Khang Hy thứ bốn mươi ba mới để Tuệ Châu nhập phủ.
Kỳ thực, lúc đầu vốn là đầu tháng chín năm nay Tuệ Châu phải gả vào phủ luôn, nhưng lại phải lo tránh việc Niên thị cũng được chỉ hôn trở thành Trắc phúc tấn của phủ Tứ a ka.
11 Phủ Tứ Bối lặc
Tuệ Châu ngồi trên ghế, để cho Tố Tâm và Vương ma ma mà phúc tấn phái đến giúp cô tháo trang sức, thay xiêm y, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: tình hình là mình đã gả đến đây rồi mà Tứ a ka Dận Chân vẫn chưa tới, mất công lúc ở nhà phải tốn cả một buổi chiều để trang điểm, bây giờ thì toàn bộ đều bị tháo ra hết.
12 Mới tờ mờ sáng, cô đã nghe thấy tiếng cửa mở ngoài viện, còn có cả tiếng người thì thầm với nhau.
Lúc này đương là giờ Dần, thật ra Tuệ Châu đã thức dậy từ lâu, Dận Chân cũng đứng dậy chuẩn bị cho buổi thiết triều sớm, thấy hắn không có ý định đánh thức mình, cô liền mặc kệ mà ngủ tiếp.
13 Đây là một cái viện nhỏ tọa ở phía nam của phủ, nhìn ra hướng bắc. Viện được xây theo kiến trúcTứ hợp viện, từ cổng vào đến tòa nhà hiện tại đang ở cũng phải cách đến bảy tám thước, tổng cộng có bảy gian phòng.
14 Tháng mười một, hoa quế thổi hương vào gió, những bông hoa nở chi chit trên cành đang đung đưa từng cánh hoa cong cong theo gió, để rồi bị gió thổi vù làm rơi hàng loạt xuống con đường đá trong hậu viên, thêm một vài âm thanh thật êm dịu, một thứ hương thơm ngan ngát đã xông thẳng vào mũi.
15 "Nô tài Tần Hải thỉnh an Tứ gia, Thập Tam gia. Gia cát tường. "
Tần Hải hơi thấp giọng, đã thấy Dận Chân cùng một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi đi vào.
16 Dận Trinh không nghĩ rằng vì để sớm đến cung Vĩnh Hòa mà lúc đi qua con đường nhỏ ngày bé hắn vẫn hay trốn các thái giám cung nữ, lại có thể gặp một thiếu nữ dung nhan thanh tú, dáng người bé nhỏ đáng yêu đến vậy.
17 Trở lại phủ Tứ Bối Lặc, Tuệ Châu nhanh chóng nói cáo từ với Ô Lạt Na Lạp thị, về tiểu viện của mình, thời gian chưa hết một ấm trà, đã thấy tiểu thái giám bên cạnh Dận Chân, Tiểu Lộc Tử, vẻ mặt tươi cười đi tới chính phòng.
18 Đi vào chính ốc giữ tiểu nhĩ phòng, Tuệ Châu liền thấy sau bình phong bốc lên từng trận khói trắng, không khỏi dừng chân một chút. Dận Chân phát hiện Tuệ Châu dừng lại cước bộ hình như có chút khẩn trương, phiêu mắt lưng rất có chút cương trực Tuệ Châu, ở chỗ tối không người thấy bạc môi khẽ nâng, vẫn là cô gái cá tính hướng nội, không quay đầu một bên đi về phía buồng trong một bên phân phó.
19 Vào buổi sáng mười ngày sau hôm thị tẩm, gió lạnh tràn về. Tuệ Châu đã đứng lên rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề từ sớm, rồi cùng Tố Tâm đi thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị.
20 Sau bữa trưa, Chương Giai thị cho lui hết đám gia nhân hầu hạ, lúc này Tuấn Hiền mới tiến lại bên người Tuệ Châu, cô nhìn Tuấn Hiền nghịch ngợm rồi cười nói: “Lớn đầu rồi, sao vừa thấy hạ nhân đi khỏi, đã làm càn nhõng nhẽo như vậy.