1 “Đừng…. . không…. . đừng, buông ra…. . ưm ưm…. . buông tôi ra. ” Ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm cho căn phòng nhỏ vốn đơn giản lại càng thêm đơn giản.
2 Chiếc xe hàng nhỏ có chút cũ nát đang đi đến công viên tưởng niệm Thanh Sơn, ngoài cửa sổ gió hơi lớn, làm người ta cảm thấy mát lạnh và thoải mái, mà không khí bên trong xe lại vô cùng xấu hổ, hiển nhiên sự việc xảy ra ban sáng, khiến hai người trong xe có chút ngượng ngùng, vì vậy suốt đường đi chẳng có ai mở miệng.
3 “Tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi vào nội thành thì đi như thế nào?” Tưởng Niệm đang buồn phiền không biết làm thế nào để đến bệnh viện thì bị giọng nói bên cạnh của một người đàn ông thu thú, giọng nói rất có từ tính, tựa như muốn thừa lúc người ta bị say mê mà mang người ta hút vào thật sâu giữa vòng xoáy.
4 Nhìn người trước mặt, tảng đá đang treo trong lòng của Tưởng Niệm rốt cuộc cũng được hạ xuống, cũng may, coi như tính mạng của hai người này không có gì đáng ngại, cô cảm thấy như vậy là đủ rồi.
5 Ngẩng đầu nhìn An Nguyệt Lê, Diêm Thương Tuyệt lấy xuống chiếc mắt kính đeo trên gương mặt anh tuấn, đôi mắt tựa như con sói kia khiến gương mặt Tưởng Niệm tái nhợt.
6 Diêm Thương Tuyệt ngồi trong phòng làm việc của mình, dáng vẻ có chút lười biếng dựa vào chiếc sofa ghế da cao cấp nhập khẩu từ Ý, đôi mắt đen lộ ra nho nhỏ tà ác, cánh môi lạnh nhạt mím chặt, trong tay cầm chiếc chìa khóa màu trắng trông đã rất cũ, nhớ lại một ngày kia vào mười năm trước………………….
7 “Anh ơi----““Thương Tuyệt-----““Anh ơi-----anh đang ở đâu? Chúng em đến tìm anh rồi!”Trong đêm tối, bầu trời không một ngôi sao, bình thường thì ánh trăng đã xuất hiện từ lâu nhưng giờ phút này lại không có, chỉ còn cây khô xào xạc làm bạn cùng gió lạnh vì lo lắng cho hai mẹ con hát một dạ khúc, lúc này trong nhà người ta đã không còn ánh đèn, có lẻ vì trên núi truyền đến tiếng gọi ầm ĩ vang vọng cả sơn thôn, một người phụ nữ dẫn theo cô bé 8 tuổi mở đèn pin đi về phía trước trong ngọn núi hiểm trở, chỉ vì tìm người con trai thiếu tình thương.
8 Một người luôn có thể giữ cho tâm hồn của mình thuần khiết như một đứa trẻ, dùng sự lạc quan và tấm lòng hiền lành để đối xử với người khác, ngay thẳng thật thà, cuộc đời của người đó nhất định sẽ rất hạnh phúc so với bao người khác.
9 Tính yêu vẫn luôn là như vậy, chỉ cần một cái liếc mắt sẽ khiến bạn nhớ thật kĩ người ấy, tựa như thế giới có sụp đổ ngay trước mắt bạn, bạn cũng không để ý, bởi vì trong lòng bạn chỉ có người ấy, bạn sẽ luôn nhớ đến, luôn nghĩ đến.
10 Một tiếng gõ cửa chói tai kéo Diêm Thương Tuyệt từ trong ký ức quay trở về thực tại, đưa tay phải vuốt vuốt mi tâm (nơi giữa hai đầu chân mày) có chút đau nhức, rất tự nhiên bỏ chiếc chìa khóa vào túi quần.
11 Thời điểm lớn tiếng nói lên tiếng yêu, là bởi vì bạn mãi mãi không biết được điều bất trắc và sự vui mừng, cái nào sẽ đến trước, có đôi khi rõ ràng trong lòng có người ấy, lại dùng vẻ lạnh lùng của mình đối xữ với người yêu bạn mà cũng là người bạn yêu, đào ra một cái hó lớn không cách nào vượt qua được.
12 “Ngày mai anh muốn đến thành phố C một chuyến. ”Thật lâu sau đó An Nguyệt Lê mới lưu luyến không thôi buông Tưởng Niệm ra, hắn thật sự cứ muốn ôm chặt cô như vậy, cô đi đến đâu hắn đến đó, cam tâm tình nguyện mà đi theo.
13 “Em…. Em…” Lời hắn nói khiến lưỡi cô như bị buộc chặt, mất cả buổi cũng chẳng nói đầy đủ được một câu chỉ mấp máy nói mỗi từ ‘em’, những ngón tay giao lại với nhau, Tưởng Niệm ngồi ở đầu giường có chút ngượng ngùng.
14 Diêm Thị-------đứng hàng đầu về khách sạn, bất động sản, càng công-ten-nơ, là một trong những tập đoàn hung mạnh có số lượng hàng tiêu dùng khổng lồ ở tại siêu thị , có nguồn vốn khoảng 1000 triệu USD, hiện nay có số lượng công nhân hơn 30 vạn người, nhưng nói đến Diêm Thị người trên toàn thế giới đều biết đến, chính là vị tổng giám đốc này----------Diêm Thương Tuyệt là một huyền thoại.
15 Vừa nghe đến ‘Porsche 911’, Tô Xích Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú, hai mắt lóe lên phát ra tia sáng, vẻ mặt vốn ảm đạm đen thui không có chút ánh sáng trong chớp mắt trở nên sáng lạng, để rượu xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Diêm Thương Tuyệt, vui mừng hòi.
16 Nhìn vẻ mặt gần như là bất lực do dự của Tưởng Niệm, An Chí Viễn lại càng thêm đau lòng, khoát tay: “Thôi, thôi! Chú không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của con, nếu để tên nhóc nhà chú nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói chú ức hiếp con!”Ai!! Người nào chẳng biết ông chính là con cọp giấy, có lớn tiếng cũng không nói được lời cay độc, hơn nữa đối với Tưởng Niệm, nhìn bộ dạng cô xót xa cho chính bản thân mình, lại giống như người bị chịu uất ức, ông cũng không đành lòng, tuy nói trong thành phố có nhiều kẻ lang sói, nhưng bản thân mình chú ý thì hẳn cũng không xảy ra vần đề gì lớn đâu.
17 “Mị Cơ, xử lí bọn nó. ”Giọng nói cực kì lạnh lùng tàn nhẫn từ trong một chiếc xe hơi sang trọng vang lên, người đàn ông nói chuyện nhìn vài tên đàn ông ở ngoài cửa sổ, trong mắt tràn ngập chết chọc.
18 Sợ hãi rụt rè mà lên xe, Tưởng Niệm ôm túi xách vô cùng dơ bẩn, cúi đầu cắn môi co người lại sang một bên, lo lắng mà quan sát chiếc xe sang trọng này, là chiếc xe lần trước đưa cô đến bệnh viện!Đi vào ngồi xuống hơi thở của ‘xe hơi sang trọng’ liền xông vào mũi, ở hàng sau chừng 1m57 không gian đoán chừng cả Diêu Minh (một cầu thủ TQ) ngồi bên trong cũng không ngại nhỏ, chiều dài hơn 6m, xe rộng chừng 2m, đối với kích thước thân xe này những chiếc xe hơi cùng bậc khác không thể bằng được, cũng tạo nên không gian rộng rãi bên trong phối hợp cùng dáng vẻ khí lực bên ngoài, phần trang trí bên trong lại càng làm cho người ta nhìn thấy mà líu lưỡi, chính giữa có cái màn hình tinh thể lỏng 19inch, ly rượu Champange trong suốt màu bạc, còn có phía trên cái mui xe được làm bằng thủy tinh, cao cấp nhất chính là dàn âm thanh nổi Bose 600 Watt Dolby xung quanh nổi lên âm hưởng.
19 Mệt mỏi chớp chớp mắt, đúng vậy! cô gánh chịu nổi sao? Chỉ cần nhìn chiếc xe sang trọng này cũng biết hắn có địa vị không nhỏ, cô chỉ là một người dân nơi phố phường lấy gì gánh chịu?“Vậy anh………muốn đối phó với tôi như thế nào?” Khẩn trương ngón tay cũng giao lại với nhau, ngẩng đầu cảnh giác nhìn vẻ mặt người đàn ông muốn bị đập.
20 “Hả?!” Mắt hạnh không ngừng mở to, miệng hình chữ O, bộ dạng giống như vừa phát hiện ra một châu lục mới, nhưng cũng chỉ có kinh hãi! Nhất thời đầu óc Tưởng Niệm trống rỗng, hắn hỏi cô mấy năm nay có nhớ hắn hay không? Là có ý gì?“Không có gì! Đến nhà tôi thay quần áo.