1 Trong khi mọi người đều đang say giấc nồng, nàng đã quen thao thức.
Giùng giằng đứng dậy từ giường hẹp, thắp sáng ngọn nến trên giá nến, ánh sáng le lói lúc rạng sáng chiếu lên miếng gấm vóc đang dệt dang dở cùng khung dệt đặt trước bình phong.
2 Tần Cửu nhìn theo ngón tay của quản sự nhìn về phía ngã tư đường.
Ở Lệ Kinh, đường Thiên Môn cũng được coi là một con đường rộng rãi, đủ chỗ cho tám cỗ xe bốn ngựa kéo cùng đi qua.
3 Lưu Liên lập tức muốn khóc.
Lúc này hắn mới biết là Tần Cửu muốn tự ra tay.
Không phải là hắn xem thường nàng ta mà là thật quá khó để có thể bắn trúng.
4 Nếu như nam tử bình thường nghe thấy câu nói này sợ rằng sớm đã tức giận rồi. Ngay đến những người xung quanh, nghe thấy lời nói của một người một chim này cũng có chút phẫn nộ nữa là…Còn Lưu Liên thì không ngừng mắng thầm trong lòng: Yêu nữ thật quá vô sỉ.
5 Hoàng Mao bị Tần Cửu vỗ một cái, như chịu đả kích rúc vào lòng Tần Cửu, không thèm động đậy.
Tần Cửu giơ tay chải vuốt lại lông vũ ở cánh của nó, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn An Lăng Vương, bĩu môi, thở dài:” Vương gia thật không có tính hài hước, tiểu nữ chỉ nói đùa mà thôi, ngài lại cởi ra thật.
6 Mặc dù Lưu Liên không phải người đế đô, nhưng lại biết hoàng thúc Nhan Duật, thật ra không chỉ là biết, quả thực như sấm bên tai. Chỉ là hắn không biết tên tự của Nhan Duật là Ngọc Hành, hôm nay nghe nói Nhan Duật chính là Ngọc Hành, Ngọc Hành chính là Nhan Duật, hắn vì vị cô nương Tô Vãn Hương kia mặc niệm sâu sắc.
7
8
9
10
11 Chủ quản của Ti Chức phường vốn do người trong cung đảm nhiệm, nhưng Tần Cửu không phải người trong cung, hoàng đế liền ban cho Tần Cửu chỗ ở tại Lệ Kinh.
12 Đây là gian nhã các quay về phía ánh mặt trời, tràn ngập ánh nắng.
Bên trong nhã các bày biện đơn giản mà trang nhã, có một bức bình phong bốn mặt bằng gấm, phần trước dùng chỉ hai mặt thêu đủ loại mẫu đơn: San Hô Hồng đỏ tươi như ráng chiều, Đồng Tử Diện trắng trong mềm mại, Diêu Hoàng rực rỡ ánh vàng, Tửu Túy Dương Phi tím đỏ thanh nhã.
13 Mộ Vu Phi thật sự không thể tin đây là lời nàng nói ra, tiếng “Thân thể đồng nam” này, trước đây tuyệt đối sẽ không nói ra từ miệng nàng.
Hắn ổn định tâm trạng, thấp giọng hỏi: “Đại nhân muốn tìm bốn nam nhân để làm hộ vệ sao? Nơi này của ta có rất nhiều, đều là do năm đó ngài muốn ta bồi dưỡng ra, từng người một võ nghệ cao cường, dư sức làm thị vệ.
14 “Cửu gia, nô tài. . . Nô tài đã không còn từ lâu rồi. ” Lưu Liên run rẩy nói.
“À, thật sao?” Tần Cửu nhìn thẳng Lưu Liên mà nghiền ngẫm, bên môi xao động chút ý cười, ung dung thong thả nói: “Ta đang tính xem Liên Nhi nhà ta phá thân đồng tử khi nào.
15 *Xuân cung: cảnh phòng the.
Bởi nàng còn sống, không phải vì một mình nàng, mà sống vì ngàn vạn oan hồn.
. . . . Ta là tuyến phân cách thương tâm.
16 Lúc này Tần Cửu cả kinh không hề nhỏ, vốn đang đặt tay cởi áo trên người thiếu niên, đột ngột dừng lại.
Trong khoảng thời gian đá đánh lửa lóe sáng*, nàng đã thuận tay cầm khung thêu hoa trên mặt đất lên, bất thình lình vung ra một quyền trong nước, bọt nước ở giữa văng ra khắp nơi, cả người nàng đã bay lên không trung, đánh tới nơi phát ra âm thanh.
17 Bên ngoài nhà trúc, Tì Ba ôm bảo kiếm canh giữ ở cửa, nghe thấy tiếng động, đôi mắt đen vốn trong trẻo lạnh lùng đột nhiên phát ra ánh sáng rét lạnh.
Ở Thiên Thần tông, hắn canh giữ ở cửa mật thất giống thế này tính ra cũng hơn chục lần, mỗi lúc như vậy, trong lòng hắn lại cực kì khổ sở, lại vừa hết sức cảnh giác.
18 Tần Cửu nghiêng người trên ghế trúc, một bộ y phục nền trắng thêu hoa đỏ nửa che nửa mở, tóc đen hơi ẩm ướt rủ xuống. Trong tay nàng cầm khung thêu hoa hình quạt tròn, phía trên thêu một đóa Mạn Đà La nở rộ, xinh đẹp diễm lệ tựa hồ có thể khiến cho người ta ngửi thấy hương hoa.
19 Bóng đêm cổ quái mà mĩ lệ.
Vầng trăng sáng trên trời cũng chẳng hề có chút ảm đạm vì phân tranh của người thế gian, nó tỏa ra u quang trong trẻo lạnh lùng, chiếu rọi lên cơ thể mỗi người.
20 Anh Đào cúi đầu chậm rãi đi lên phía trước, lặng lẽ quỳ gối xuống công đường, cúi người dập đầu nói: “Nô tỳ Anh Đào bái kiến vương gia, bái kiến phủ doãn đại nhân.