1 Cửa sau nhà cũ của Trương gia ở Khai Phong hôm nay thật là huyên náo. Vốn dĩ nhà cũ là dành cho tam phòng thiếu phu nhân dẫn tiểu công tử bắc thượng chịu tang dưỡng bệnh, ai biết Tam thiếu phu nhân bởi vì “ác tật ” mà bị hưu, ngay cả tiểu công tử cũng bị trừ bỏ tộc tịch.
2 Sớm biết thế này sẽ không trở về ăn. Nhìn hai tẩu tử đang to tiếng, Thượng Thiện cầm chặt đôi đũa, yên lặng suy nghĩ. Tổ mẫu sợ nhà tan nát, cố gắng chống bệnh đến ăn vài miếng rồi lại trở về nghỉ, người vừa đi, hai tẩu tử liền bắt đầu khói lửa nổi lên bốn phía.
3 Cẩn Ngôn khóc một hồi, laị cảm thấy có chút mất mặt. Nhưng hắn không cần nha hoàn giúp lau mặt, tự mình xắn tay áo giặt sạch, rồi sửa lại búi tóc. Thượng Thiện cũng không ngăn cản hắn, nhìn hắn cố hết sức búi tóc, mới nghĩ đến vừa rồi lúc nắm tay hắn tựa hồ mình đã rất dùng sức, cực kỳ cảm thấy có lỗi, liền nhận lấy lược giúp hắn chải đầu.
4 Sau khi buồn bực, hắn cẩn thận xem lại bái thiếp, lại phải há hốc mồm. Ký tên cư nhiên là “Trương Cẩn Ngôn”. Nói cũng đúng, là một đứa nhỏ tám tuổi đã học người lớn chững chạc đàng hoàng đưa bái thiếp tới mời hắn ăn cơm, khiến hắn nhất thời có chút dở khóc dở cười.
5 Mới đầu Thượng Thiện còn có chút e sợ, mười ngày nửa tháng mới đến một lần, cũng đều là đường đường chính chính đưa bái thiếp viếng thăm cẩn thận, người Lưu gia cũng đều rất nghiêm túc, chiếu đúng quy củ đãi khách.
6 Nếu không ai để ý lời đồn đãi, vậy dứt khoát không cần lo nữa. Thượng Thiện có chút mâu thuẫn dùng chiêu bịt tai trộm chuông*, cũng nhịn được nửa năm.
7 Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Thượng Thiện ôm đầu, rên rỉ một tiếng. Hắn tửu lượng cực kém, rượu phẩm càng kém. Uống rượu xong liền không thể khống chế nói linh tinh, kéo tay áo người khác.
8 Đây là tất niên náo nhiệt nhất đời Thượng Thiện từ trước đến nay. Lưu nương tử không treo tranh chữ đồ cổ, trong nhà cắm đầy hoa vào các loại bình lớn nhỏ, nàng vui vẻ lấy ra mấy cái bát gốm sứ rẻ tiền, lấy ra bánh ngọt hạt dưa và trái cây, thậm chí lấy nến ra thắp.
9 Giải quyết xong chuyện này, Thượng Thiện rất thư thái. Nhưng Lưu nương tử sau đó lại nhận được một phong thư, liền u uất không vui, ngay cả cơm cũng ăn không nhiều.
10 Năm ngày sau, Kiều Tử Kỳ đen mặt cuối cùng cũng bị Thị Mặc lôi đến. Từ Nam Kinh đến Khai Phong không phải xa bình thường, dọc theo đường đi không biết mệt chết bao nhiêu con ngựa, cũng đã làm Kiều đại phu mài hỏng hai chân.
11 Đối mặt với chồng cũ suýt đánh chết nàng này, nàng không phải không sợ hãi, cũng không phải không giật mình. Nhưng trong nhà ai ai cũng khí thế hung hãn, đấu khí xung thiên, nàng không thể không tỉnh táo.
12 “Phá kính hội”* này trong cảnh Lưu nương tử ngạo nghễ không chịu “Trường quỳ vấn cố phu” lặng yên kết thúc. Nàng cũng không theo như lời trước đó kiểm tra bài tập Ngôn nhi, ngược lại nhàn nhàn đến thư phòng đọc sách, khiến Cẩn Ngôn vò đầu bứt tai.
13 Lưu nương tử luôn luôn lạnh nhạt thong dong, nắm chặt trí châu*, Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc, từ từ mở to hai mắt, rồi đỏ hồng hai má, tay chân luống cuống, mấp máy môi, ngay cả vết sẹo xám trắng cũng chuyển thành đỏ rực.
14 Lưu nương tử cha mẹ sớm không còn, sau khi Lưu gia suy bại, liền dời về quê, mười vạn tám ngàn dặm, cũng thông tri không đến. Nàng bình thản ung dung, nói, “Xuất giá theo cha phụ, tái giá theo bản thân.
15 Kể từ Lục gia đưa canh thiếp, cũng làm kinh sợ tất cả người của Lưu nương tử. Nàng vẫn có dáng vẻ không có gì như cũ, nhưng những nha hoàn bên cạnh thì không làm được như vậy.
16 Đối với hôn sự này, Lục gia lão phu nhân phi thường phi thường bất mãn. Nếu không phải lão Tam triển hiện một chút thực lực của hắn, nhẹ nhàng đâm một cái đã trúng mệnh mạch của Lục gia, thì dù nói gì bà cũng không đồng ý.
17 Cuộc đối đầu ở Lục gia diễn ra vô cùng phấn khích. Tân phụ tiến cửa, sáng sớm ngày đầu tiên phải dâng trà cho trưởng bối. Cả phụ thân và mẫu thân của Thượng Thiện đều đã mất, tổ phụ cũng sớm quy thiên, trong nhà lớn nhất chỉ có tổ mẫu, nói ra số người cũng thật ít.
18 Lời cuối sách Sau khi Thượng Thiện và Phương Vãn thành thân, cùng Cẩn Ngôn trở thành một nhà ba họ, không có quan hệ máu mủ nhưng lại là gia đình phi thường ấm áp.