1 Ông trời đùa gì thế hả?! Lúc tỉnh lại nàng lại là ở một nơi kỳ quái. . . Một nơi nàng tuyệt đối cũng không thể tưởng tượng được. . . "Cổ đại?!"Đinh Linh mở to mắt, không ngừng nhìn chòng chọc vào người đàn ông cứu nàng ở trước mặt, mà đối phương cho rằng nàng nhìn hắn, chưa bao giờ bị một người con gái xa lạ nhìn lâu như vậy chàng trai trẻ cũng đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết phải làm sao.
2 Một mình Mộ Phong nằm trên cỏ ở hậu hoa viên, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, về phương diện khác lại rất mâu thuẫn. Đinh Linh cư nhiên cũng đi đến cổ đại, tiểu cô nương ấy chỉ biết trốn ở sau lưng của Tiểu Quân nay đã cao lớn, hai người bọn họ đã bao lâu không có gặp mặt rồi? Ngẫm lại hẳn là có hơn năm năm rồi?Nàng lại còn gọi hắn tỷ phu? Chẳng lẽ Tiểu Quân không có nói mọi thứ với nàng sao?Nhìn thấy trong mắt nàng đối với hắn kháng cự, căm phẫn, nơi nơi làm hắn hiểu biết rõ ràng, nàng vẫn còn hiểu lầm hắn.
3 "Không! Ngươi nói dối!""Cái gì?!"Mộ Phong hôn Đinh Linh thật sâu, không để ý tới giãy giụa của nàng, trái lại, nàng càng giãy dụa, càng làm cho hắn khát vọng, hắn càng khẳng định quyết tâm muốn nàng hơn nữa.
4 Cái tên A Cát kia, lại cứ như vậy bán đứng nàng?!Xem ra hắn cũng là một kẻ hèn nhát khuất phục ở dưới thế lực tà ác. Đinh Linh hung dữ trừng mắt đám tiểu nha hoàn đang sửa sang lại gian phòng.
5 Mộ Phong tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh trống trơn, hắn lập tức ngồi dậy đi tìm kiếm bốn phía, vội vàng muốn tìm được người yêu của mình, nhưng bên trong phòng đâu còn có người, ngay cả áo khoác hắn cũng không kịp phủ thêm liền xông ra ngoài.
6 Đầu tiên là Mộ Phong duỗi lưỡi liếm láp bộ ngực của Đinh Linh, sau đó lại khẽ chọc đầu nhũ hoa non nớt, mà bàn tay tà ác của hắn lại dùng sức xoa nắn ngực bên kia.
7 "Không có việc gì! Ta không sao!" Nàng hét lên với hắn. Nàng biết bơi, không có quan trọng. Mộ Phong cực kỳ lo lắng, hắn vội vã vươn tay chuẩn bị nghênh đón nàng bơi đến bên bờ, bỗng nhiên, dường như hắn nhìn thấy trên mặt hồ từ từ lóe ra tia sáng màu trắng.
8 Nữ nhân đáng ghét! Nữ nhân, động vật cố tình gây sự lại vu oan tình yêu cỡ nào, mà Đinh Linh nàng, là một người pháp lực cao cường nhất trong đó. Nhưng, đáng ghét! Thế nhưng hắn lại yêu nàng như thế, yêu đến không cách nào tự kiềm chế, yêu đến không có chí khí như thế, yêu đến.
9 Đinh Linh ý thức được mình nằm ở trên mặt đất lạnh như băng, không khỏi nhảy dựng lên, lại lập tức phát ra tiếng rên rỉ lớn. Đau quá! Nàng cuộn mình thở dốc.
10 Thời gian cứ như vậy im hơi lặng tiếng trôi qua, lão vương phi đã đau lòng trở về nhà ở Phương Nam an dưỡng tuổi thọ, bà biết mình phạm phải một sai lầm lớn, cho nên không can thiệp đến hành vi của con trai nữa.