1 Sơ lược về hoàn cảnh của nữ chính ở thế giới hiện tại.
Cô đang ở cùng ba và mẹ kế cùng với đứa em trai là con của ba cô cùng mẹ kế, vì mẹ cô mất từ năm cô lên mười tuổi sau đó hai năm thì ba cô tái hôn.
2 Vốn định ngủ thêm một tí nữa nhưng trong phòng cô lúc này, không biết có chuyện gì mà lại ồn ào đến vậy, tiếng người nói, người hỏi, người trả lời xôn xao cả lên, làm cô có muốn giả vờ không nghe thấy gì cũng khó, không những thế bụng cô còn truyền lên tiếng “ọt ọt” không ngừng, cô nheo mắt từ từ mở mắt ra, nhìn một lượt khắp phòng, hai ngày nay cô tuy đã tỉnh nhưng vấn án binh bất động, chỉ ngày ba cử để người khác đút thức ăn cho, không phải cô lười biếng, nhưng là cô muốn xem xem rốt cuộc mình đã từ bên bờ vực của cái chết đi đến nơi nào, sau khi nghe được không ít điều mà những người bên cạnh nói với nhau, thì ra cô đã xuyên về cổ đại, cơ thể của cô hiện tại là Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, từ nhỏ luôn được phụ mẫu yêu thương hết mực nhưng dù vậy thể trạng cũng quá yếu, tưởng chừng như đã chết đi vào mấy ngày trước nhưng may mắn qua khỏi bạo bệnh, phụ mẫu vui mừng hết mực, nhưng vẫn lo lắng không ngớt về hài tử của mình nên ngày ngày bảo người hầm toàn thuốc bổ cho cô, nhưng họ đâu biết rằng con của họ đã không còn, bên trong cơ thể hiện tại là cô.
3 Mộc Nhi ngủ một giấc đến chiều thì tỉnh dậy, tinh thần cô cũng đã khá nhiều, nhìn một lượt khắp phòng, phát hiện rằng kiến trúc cổ xưa rất đẹp, ngay cả chiếc giường cô nằm cũng được làm bằng gỗ, đen tuyền và bóng loáng một màu, không khí ấm áp không có công nghệ hiện đại nên các cửa sổ được làm khá nhiều để phòng thoáng hơn.
4 Hoàng cung.
“Bát đệ, đừng nghịch nữa, mau trả lại cho ta nhanh lên. ”
“Không trả, ai bảo huynh không cho ta chơi cùng, ta cứ thích giành đấy, lại bắt ta đi haha.
5 Tại phủ thừa tướng
Từ lúc sáng, Mộc Nhi thức dậy được người hầu giúp rửa mặt thay y phục, do cô đã lâu luôn tự mình chuẩn bị nên co chút cảm thấy không quen, chuẩn bị xong mọi thử cô quyết định đi tiền sảnh thỉnh an phụ mẫu, mặc dù mọi người nói thân thể cô vừa khỏi bệnh không cần phải đi nhưng cô vẫn muốn đi, vì cảm thấy việc được ăn sáng cùng gia đình có đầy đủ các thành viên là một điều rất tuyệt vời.
6 Người kia sau lần thấy cô ở lễ cưới thì ấn tượng với cô càng nhiều hơn, nghĩ đến gương mặt dù chỉ nhìn được một lúc đó của cô càng nhiều hơn, hắn cũng không hiểu rõ chính mình, rõ ràng trước kia phụ nữ với hắn là một thứ rất phiền phức, nhưng chỉ mới nhìn thấy cô lại làm hắn có cảm giác rung động lạ lẫm trước nay chưa từng có, chẳng lẽ hắn với người đó vừa gặp đã yêu sao.
7 Mặc Túc và Mặc Vũ đã đi đến trước cổng viện của Mộc Nhi ở, từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng nhạc cụ hoà tấu cùng nhau ở bên trong, Mặc Vũ vốn ham mê náo nhiệt nên chưa kịp hỏi đây là viện của ai đã vội vàng đi vào rồi, Mặc Túc vốn muốn cản lại nhưng không kịp, hắn biết đây là viện của ai đang suy nghĩ cách để đi vào mà không bị nghi ngờ, ai ngờ tứ đệ đã ngang nhiên đi vào, thôi thì hắn cũng làm như không biết gì đi vào vậy.
8 “Tam ca, sao không nói rõ thân phận đi, đệ mệt muốn chết rồi này, lại còn hẹn với nhị ca nữa, giờ cũng đã xế chiều rồi. ” Mặc Vũ xưa nay không quen làm việc nặng quá lâu, nay lại bị chỉnh như thế thì mệt không thở nổi, lại khó hiểu không biết tại sao Tam ca làm như vậy.
9 “Đã đến rồi thì vào đi đứng ngơ ở đó làm gì?” Mặc Túc khẻ nghiên người nói với Mộc Nhi, cùng với đó là một nụ cười như có như không.
“A. . . ” nghe giọng nói của hắn cô mới chợt giật mình thức tỉnh, bèn cúi đầu, nhè nhẹ đi vào đình, nhưng đến bàn thì phân vân không biết nên ngồi hay nên đứng, nên đành đứng đó nghịch ngón tay của mình thôi.
10 Ngày hôm sau, Mộc Nhi được đưa đến học cùng với các vương tôn quý tộc, trong đó gồm cả nam và nữ, thời đại này không có cổ hủ quá mức, nên nam nữ vẫn có thể học chung, lớp có nhiều lứa tuổi khác nhau, người nhỏ nhất nhỏ hơn cô ba tuổi, người lớn nhất lớn hơn cô hai tuổi, vì đa phần đều là con nhà giàu nên có chút khó gần, trong lớp cô chỉ bắt chuyện được với hai tiểu thư, một là Liễu Thanh Hoa là con của Liễu đại thần, và Lý Lệ Dung là con gái của Lý tướng quân.
11 Trong buổi tập bắn cung, các huynh đệ ai cũng thay phiên nhau dùng nét mặt dò xét nhìn chằm chằm Mặc Túc.
“Tam đệ à, nói cho chúng ta biết một chút xem, đệ có ý với tiểu thư nhà người ta à?” cuối cùng Mặc Thành cũng không chịu được sự tò mò, hỏi thẳng.
12 Sau lần đó, đến nay cũng đã 3 ngày hắn không đến chỗ của cô nữa, cuộc sống của cô mỗi ngày cũng chỉ đơn giản là, ban ngày đi học, xong thì về viện của mình, tìm trò để tiêu khiển cùng các nô tỳ trong viên, khi thì cô nhảy một vài điệu mà mình thích, không thì lại đọc sách để hiểu hơn về thế giới này.
13 Sau hôn lễ của thái tử, không khí cả nước trở nên vui tươi, nhôn nhịp, nhân dịp này, hoàng cung tổ chức cuộc đi săn , tham gia cuộc đi săn là các thanh niên trẻ tuổi, bao gồm cả hoàng tử, và con của các quan viên trong triều, do hoàng tử nước Tần cũng ở đây nên hắn cùng đi săn, các tiểu thư nhà quan viên cũng được tham gia, không phân biệt nam nữ, người thắng cuộc sẽ được giải thưởng rất lớn, cho nên ai cũng hào hứng, mong chờ cuộc đi săn này.
14 “Bây giờ thì chết chắc rồi, sao lại xui xẻo như vậy chứ, lại rơi xuống chỗ này, từ trên cao rơi xuống như này không gãy tay cũng gãy chân chứ không đùa” Mộc Nhi vừa rơi vừa nghĩ thầm trong đầu, nhắm mắt lại, cô cố gắng bám vào điểm tựa duy nhất lúc này, cũng không biết người mình đang ôm là ai.
15 Ngày hôm sau, hoàng cung tổ chức yến tiệc, chiêu đãi cho đoàn người từ nước Tần, sau khúc dạo đầu nhàm chán, với những lời chào hỏi qua lại của hoàng đế cùng các quan viên, với người Tần quốc, thì đến yến hội, ca vũ của các thanh niên trẻ tuổi, gồm con cái của các quan viên, cùng với các hoàng tử, không thể thiếu là hoàng tử Tần quốc.
16 Nàng đi về đến viện của mình, vừa mở cửa vào phòng, định đóng cửa lại nhưng lúc này đã có một người mạnh mẽ chen vào phòng, hơi thở người này rất quen thuộc, nên nàng mới nén được sự hoảng sợ lúc đầu.
17 Từ xa có thể trông thấy một thiếu nữ thoạt nhìn qua có vẻ ưu tư không đúng với lứa tuổi của mình, đang ngồi trong đình mát, hôm nay Mộc Nhi mặc một bộ y phục màu tím nhạt, màu sắc của y phục ánh lên làn da của cô như tô vẽ thêm nét u buồn trên gương mặt cô.
18 Buổi sáng, ba ngày sau, một đoàn người đông nghịt có các binh sĩ, hộ vệ, tỳ nữ của cả hai nước, trong đó đứng đầu bên phải là xe ngựa của Mặc Túc, bên trái là xe ngựa của Tần Doanh Doanh, hai bên đều khí thế bừng bừng.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 24