1 Mùa đông năm tôi lên một tuổi, ông nội tôi ốm nặng, họ hàng ở quê ra nhắn rằng, ông tôi nằng nặc đòi gặp tôi bằng bất cứ giá nào. Hôm đó tôi đang bị sốt cao đã hai ngày trời, đi viện truyền dung dịch rồi mà vẫn chưa đỡ.
2 Phục chế, sao chép, hoặc phục chế, chỉ hành động dùng các cách in ấn, ghi âm, vẽ lại… để chế tác một thứ gì đó thành hai hoặc nhiều bản.
Khi dùng máy tính, chúng ta thường ấn Ctrl+C sau đó ấn Ctrl+V, để sao một văn bản nằm trong tệp văn bản hoặc một khu vực nào đó của ổ cứng rồi đặt nó sang một vùng khác, rất đơn giản nhanh gọn; các văn bản có thể khác nhau về dung lượng, hoặc cũng có vấn đề là có thể hay không.
3 Đêm hôm đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay phim, tôi và Mông Nhân trở về nhà lúc 7 giờ sáng. Anh cảnh sát họ Lý tiễn chúng tôi về, dọc đường, anh và chúng tôi bàn bạc về đám tiết bò.
4 Trong quá trình tôi và Mông Nhân hỏi anh chàng này, tôi thấy anh ta bắt đầu cầm bao thuốc lá trên bàn rồi châm hút, động tác hút thuốc, vẻ mặt khi nói năng và tư thế ngồi.
5 Trương Quân đang bị tạm giam, cho nên tôi và Mông Nhân đành đi tìm anh Lý ở Sở công thương, nhờ anh ấy nói giúp rằng nhiệm vụ phỏng vấn của chúng tôi chưa kết thúc, cần gặp Trương Quân.
6 Năm Trương Ái Dân 19 tuổi, một người họ hàng xa đến thăm Trương Quân vào dịp tết, người này làm ngành y, nhận thấy Trương Ái Dân có một số nét đặc biệt bèn nói chuyện với Trương Quân rằng hình như Trương Ái Dân có vấn đề thần kinh, nếu không sớm điều trị thì e sẽ xảy ra rắc rối to.
7 Tôi thường nhìn thấy trên mạng những bức ảnh khiến người ta phải bật cười, ví dụ, có người nằm ngủ trên xe đạp, có người đặt lon bia rỗng xuống đất làm ghế ngồi, có người nằm ngửa móc hai chân lên gờ ban công đu người lên hạ người xuống, thậm chí có người nhảy lên mặt tường và đi nghiêng cả chục bước.
8 Tôi ngồi xuống châm điếu thuốc lá, thở dài, bụng vẫn thầm trách mình hấp tấp vụng về. Lúc này, chú Nam là nhạc phụ của ông anh họ tôi ngồi bàn bên cạnh, bước đến ngồi bên tôi, nói: “Vừa nãy, coi như cháu gặp may đấy!” Chú Nam nói thế, tôi rất lấy làm lạ.
9 Chú Nam nghĩ rằng “Chó hoang” có liên quan đến các vụ trộm nói trên, hoặc là nó quen với kẻ gây án, hoặc là chính nó trực tiếp gây ra. Nhưng chú cho rằng khả năng thứ hai rất thấp, phía sau nó chắc phải có một lũ đồng bọn.
10 Chó hoang còn khai rằng, có một hộ cất cuốn sổ tiết kiệm ở dưới chân cái tủ áo to, chân tủ ở sát tường, bên trên cuốn sổ còn đặt một mảnh bìa đè lên. Nó đã mở ra xem, nhưng vì lấy trộm sổ tiết kiệm là quá mạo hiểm, nó lại không thể biết mật mã là gì, nên lại cất trở lại chỗ cũ.
11 Trước khi kể chuyện này, tôi không thể không nhắc đến một nhân vật, một gã đàn ông dặt dẹo cực kỳ khó nắm bắt tâm can của gã. Gã này hễ xuất hiện trước mặt tôi và Mông Nhân, thì chúng tôi rất có thể sẽ không thèm nói nửa lời, vung tay tát cho gã một trận bẹp gí mặt.
12 Trong mấy hôm sau đó, tôi và Mông Nhân đều không có một chút tin tức gì về lão Phó cũng như Dương Sạn. Gọi điện cho Dương Sạn, thì không thấy nghe máy.
13 Sau đó, Dương Sạn cũng đi vào. Tôi đang định bước lên đuổi theo thì bị lão Phó kéo lại, và khẽ “suỵt. . . ” ra hiệu cho chúng tôi giữ im lặng. Tiếp đó, tôi và Mông Nhân đi theo anh ta ra khỏi ngôi miếu, đi đến khu rừng ở dưới dốc miếu.
14 Khi lão Phó kể đến đây, anh ta đã phải cầm chiếc gạt tàn cỡ nhỏ đem ra ngoài đổ đi mấy lần, bao thuốc đã sắp hết. Lão Phó lại châm điếu nữa, rồi nói: “Thực ra, những chuyện này đều do cha tôi kể cho mẹ tôi biết; khi cha tôi đi thì tôi vẫn còn bé chưa hiểu gì, ông dặn mẹ tôi sau này phải cho tôi biết chuyện.
15 Chúng tôi đi theo Đèn Bão đến rừng đào ở sau núi, nhìn thấy ông già đang ngồi dưới một gốc cây đào. Nhìn thấy chúng tôi, ông ta cười nói: “Hôm nay các vị đã thể hiện khá lắm, rất có khả năng sẽ đắc đạo.
16 Sau khi sự việc Dương Sạn trôi qua, lão Phó bắt đầu thích dành nhiều thì giờ vùi đầu trong hiệu sách, không đến các hiệu sách khác, anh ta chỉ đến hiệu sách mà trước kia Dương Sạn thường đến.
17 Sau khi chở tôi và Mông Nhân về đến nhà, lão Phó đòi vào nhà ngồi một lúc. Vào rồi, anh ta bảo hai chúng tôi ngày mai cùng đi xem triển lãm. Vị chuyên gia khảo cổ trước đây hỗ trợ lão Phó dò tìm, nói rằng Viện bảo tàng thành phố C mở triển lãm, tuy các hiện vật trưng bày chưa chắc đã giúp gì cho lão Phó nhưng anh ta sẽ có dịp tiếp xúc với rất nhiều chuyên gia về lĩnh vực này, lão Phó rất có thể sẽ tìm ra manh mối nào đó.
18 Khoảng 3 giờ sáng, ba chúng tôi mới ra khỏi Sở công an. Nếu không gọi điện cho Trần Trọng thì có lẽ chúng tôi chưa thể nhanh chóng được ra về như vậy.
19 Tôi và Mông Nhân ngủ chưa được ba tiếng đồng hồ thì phải dậy, rồi lần lượt tắm gội, còn ngái ngủ nhưng vẫn phải đến công ty, Mông Nhân còn kịp tập thể dục độ mươi phút, nói là vận động một lúc sẽ có lợi cho trí não.
20 Ông Chung Sênh ngồi ngay người trở lại, châm điếu thuốc lá rồi nói: “Ta nên nói rằng trong này là một thứ văn tự bí mật, hoặc nói nó là một thứ cạm bẫy.