1 - A ! Anh Đỗ về, bác ơi ! Thằng Thụy reo lên khi vừa trông thấy một bóng người xuất hiện trước hiên nhà. Người thanh niên giơ một cánh tay ra, chờ đợi.
2 Những dòng chữ đó bỗng nhiên tác dụng như một dòng suối, làm tâm tư Đỗ chợt rào rạt cảm xúc. Hơn một năm qua rồi, giấy báo đã cũ, nét chữ hơi mờ.
3 Thúy Minh mở nắp bút máy, viết vào quyển bút ký: “Mùa thu, năm 1970” Rồi Minh không biết phải viết gì thêm. Và nghĩ như thế quá đủ cho Minh rồi.
4 Minh nghe nóng ở hai má. Minh dí mũi giép chà trên mặt đất, đáp nhỏ: - Một… ông người Huế, sinh viên Khoa Học. Liên Nga ngắt lời: - Con trai Huế? Học Khoa Học? Khô queo! Minh cãi: - Đâu có khô queo.
5 - “Mùa đông, trời u ám, lạnh lẽo…” Liên Nga đọc như vậy rồi lắc đầu bảo Minh: - Mùa đông ở Sài Gòn chẳng có lạnh lẽo gì hết. Nóng thấy mồ! Còn bầu trời thì sáng trưng như mùa hạ.
6 Thụy lắc lắc hột xí ngầu trong lòng bàn tay, lâm râm niệm “chú” và xoay mạnh. Hột đổ chạy tròn trong chén thật lâu rồi đứng lại. Ba đứa bé cùng reo: - Một! Thụy hân hoan nắm một con ngựa màu vàng cho ra đứng ở cửa chuồng.
7 “Khe Sanh, ngày… Thúy Minh dấu ái, Kể cũng đã hơn một tháng kể từ ngày anh rời xóm nhỏ. Nhưng anh không không còn nhớ rõ hôm nay là ngày mấy.
8 Bác Liêu nhìn Minh, chờ đợi. Minh lấy can đảm đến bên bức tường trong cùng. Trên đó có treo một tấm bảng kẻ phấn màu còn rõ nét mới.
9 “Chiến sĩ không bao giờ chết! Anh Đỗ, anh đã ra đi vào cõi mịt mùng. Nơi đó là vùng sống nguy khổ hay cõi chết bình an? Từ mùa xuân đó đến nay đã hơn một năm, đời sống có phải chỉ là dành cho những người còn lại? Chim không còn hát những khúc hoan ca trên cành mận trước nhà.
10 Minh cắn răng nén tiếng khóc đang chực bật ra. Vũ kể tiếp, mắt sáng lên như đang sống lại trong phút giây đỏ lửa: - Trong khi đang tuyệt vọng vì bên kia quá đông, Vũ nghe tiếng trực thăng đến.
11 Đỗ mở rộng tất cả những cánh cửa. Ánh nắng ùa vào làm rạng rỡ căn nhà. Đỗ bàng hoàng khi nhìn thấy lại những vật dụng trong nhà, và quay sang nhìn ảnh của cha mẹ.