1 Chương 1 BỌN CHÚNG ĐANG GẶP RẮC RỐI LỚN. Amy Cahill dõi mắt theo chiếc túi vải len màu đen tả tơi đang được công kênh trên băng tải hành lý. Các góc túi đều phồng căng.
2 Chương 2 “CHẶN CHÚNG LẠI!” Dan, Amy lao thẳng về phía đường hầm và hét to hết mức có thể. Ngay lập tức, nhân viên của chuyến bay chặn chúng lại. “Xin cho xem vé, per favore[1]?” Ông yêu cầu, khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa bực tức.
3 Chương 3 CHA CỦA ALISTAIR VẪN LUÔN NÓI, ở mỗi thành viên gia đình Oh đều có một phần nào đó dành riêng cho sự ngạc nhiên. Không phải Alistair nhớ chính xác những gì cha đã nói, khi Alistair vẫn còn là một đứa trẻ thì thân phụ lão qua đời.
4 Chương 4 CÁI TỪ ĐẶC BIỆT HẠNG THƯỜNG ghi trên vé máy bay làm Natalie liên tưởng đến hình ảnh những chiếc ghế da, xà ích mặc đồng phục và những chú ngựa tốt mã.
5 Chương 5 THẰNG EM CỦA AMY chẳng bao giờ cảm thấy thoải mái được với một nơi chốn mới cho đến khi nó phải làm một hành động kì quặc nào đó. Ở Tokyo, điều đó xảy ra vào buổi sáng đầu tiên khi tất cả đã đến nơi và trọ tại khách sạn Cám Ơn Quý Khách.
6 Ái chà. Tay Dan ngay tức khắc bụm miệng lại. Nó không có ý nói chữ G-ươm. Mắt Amy trợn trừng lên. Dan, đồ ngu si đần độn! Đôi mắt ấy nói trong im lặng.
7 Chương 6 Brrr. . . . Điện thoại Amy rung rung. Nó liếc quanh chiếc xe tải. Ở ghế bên cạnh vô lăng, Eisenhower Holt đang tranh cãi với vợ gã, Mary-Todd, là người đang cầm lái.
8 Chương 7 “ÁAAAAAAAAAAAA!” Amy không cảm thấy gì nữa hết. Gió. Tiếng rít chói lói của phanh tàu bằng kim loại, tiếng còi át hết tất cả mọi âm thanh. Hẳn nó đã nhắm nghiền mắt, bởi nó chẳng còn thấy được gì nữa.
9 Chương 8 “AAAAAAAAAAAAH!” Tiếng hét đau đớn cất lên. Dan nghe thấy tiếng huỳnh huỵch của những tấm thân té đổ chạm đất ngay dưới chiếc thang. Alistair quỳ gối, chìa lưng về phía Amy.
10 Chương 10 BAE. Cái tên, trước kia từng quan trọng đối với cuộc đời Alistair biết bao, giờ đây nó lại nhận chìm lão trong cơn căm phẫn. Ông chú Bae của lão đã ở đó thật gần.
11 CHƯƠNG 12 ĐÓ LÀ MỘT CĂN PHÒNG NHỎ XÍU, Ian nghĩ, lại còn xấu xí nữa chứ. Nó mỉm cười. Một trò đùa cũ rích của gia đình Kabra. Đứa em nhà Cahill - Dan - đang quan sát căn phòng ốp gỗ ẩm mốc như thể nó sắp sửa khóc đến nơi.
12 CHƯƠNG 13 CHẲNG HIỂU SAO TRÊN CHUYẾN XE XÓC NẢY vào buổi sáng sau bữa điểm tâm nhẹ với món trứng, Dan không hề thích nghĩ đến cái tên Pukhansan[1].
13 CHƯƠNG 14 CRẮCCCCCKKKKK! Đầu gối của Ian khuỵu xuống. Mỏm đá làm rung chuyển mặt đất, một lớp bụi xam xám nhanh chóng nổi lên bao quanh lấy họ. Đưa tay che mắt, nó nhìn thấy Amy đang đứng cạnh bức tượng.
14 CHƯƠNG 16 Đồ ngốc Đồ ngu Đồ đần. Amy nhìn ra phía cửa, nơi Ian Kabra đã đứng, giờ không còn ánh sáng nữa. Tất cả chỉ là một trò đùa lớn. Hắn ta đã ôm lấy Amy, lại còn quay tít con bé bằng chính bàn tay mình.
15 CHƯƠNG 17 KHI AMY CHẠY RA ĐẰNG SAU CÁI CÂY, Dan biết chị nó đang ói. Và điều đó cũng không làm cho nó thấy tởm tiếc gì vì nó cũng đang hành động tương tự.