1 Chẳng qua bên gối một giờ mộng xuân. Giận thiếp thân lại không bằng mộng. Thôi gần chàng bên Lũng Thành Quan. Khi mơ những tiếc khi tàn,Tỉnh trong giấc mộng muôn vàn cũng không!Nguyễn Thị ĐiểmTrong vường hoa dinh quan Thái sư chí sĩ Phạm Cự Lượng Tướng công -khuất sau dải tường đá ong rêu phủ - Không khí lúc nào cũng dịu dàng và sựcnước hương thơm.
2 Đất bằng bỗng rấp chông gai. . . ôn như HầuTin báo về cuộc trầm hà những người họ Lý như một tiếng sét, nổ tung giữabầu trời yên lặng của Kinh thành. Trăm họ bàng hoàng náo loạn.
3 Bóng dương để hoa vàng chẳng đoái. . . Hoa để vàng bởi tại bóng dương!Hòa vàng, hoa rụng quan tường,Trải xem hoa rụng đêm sương mấy lần ?. . . Nguyễn Thị ĐiểmDọi đèn chong vẫn âm thầm cháy sáng, trên đầu con hạc gỗ thếp vàng.
4 Khi trướng ngọc, lúc rèm ngàMảnh xuân y hãy sờ sờ dấu phongBây giờ đã ra lòng ruồng rẫy,Để thân này nước chãy hoa trôi!ôn Như Hầu. Đạo ngự đã về tới ngọ môn.
5 Vốn đã biết cái thân câu trõ,Cả no mồi cũng khó dữ lên!Ngán thay cái én ba nghìn,Một cây cù mọc biết chen cành cào ?ôn Như HầuVườn ngự uyển trong cấm thành là cả một cánh rừng có những lối đi râm mát.
6 Chí làm giai dặm nghìn da ngựa,Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao,Giã nhà đeo bức chiếan bào. Thét roi cầu. Vị ào ào gió thu!. . . ôn Như HầuTrên bãi đất mở ra trước ngọ môn, đoàn chiến sĩ chỉ còn chờ điểm duyệt nữalà theo chủ tướng xuống miền Nam, đạp phẳng cái giang sơn các vũ nữ mê hồn, cónhững tháp đá hoa cao vút.
7 Tiếng địch thổi nghe chừng đồng vọng,Hàng cờ bay trông bóng phất phơ. Dấu chàng theo lớp mây đưa,Thiếp nhìn dáng núi ngẩn ngơ nỗi nhà. ôn Như HầuCuối xuân Trong các vườn, hoa đào, hoa mận rụng, rơi theo gió.