1 Sáu giờ sáng,sân bay Y, một cô gái mang đôi giày bata màu đen, mặc một chiếc áo rộng gấp hai thân người, dài quá đầu gối đang vội vã chạy đến và nói không ngừng vào tai một cô gái khác.
2 -Chào bác sĩ Chương. Rất vui được gặp lại em. - Cảnh sát Cao. Anh hôm nay ngầu quá. Câu sau cô gần như nói nhỏ vào tai anh. Cao Trình gần như bật cười những cố gắng kiềm chế.
3 Bước ra khỏi hiện trường vụ án, tâm trạng Chương Hiểu không nặng nề mà phần nào cảm thấy thư thái và cảm ơn. Tại sao ư? Có lẽ chính sự bận rộn ấy sẽ làm cô mệt mỏi và mệt mỏi sẽ không nghỉ, không suy và càng không nhớ.
4 Sau câu nói ấy, không khí yên tĩnh lại trở lại. Chiếc xe lướt qua những con phố , đường về nhà càng gầnthì bỗngâm thanh vội vã của tiếng điện thoại phát ra từ chiếc khay bên cạnh vang lên, xé toạc mọi sự lặng im.
5 Hơn 7h sáng tại văn phòng trung tâm của sở cảnh sát X, những gương mặt mệt mỏi và không khí căng thẳng đang đè lên tâm trạng của những cảnh sát. Diệp Như vẫn nổi tiếng hoạt bát hôm nay cũng im lặng, chăm chú nhìn những tấm ảnh với tư liệu trong tay.
6 Chương Hiểu nhìn mọi người. Nếu lúc trước ánh mắt cô toát lên vẻ sắc lạnh thì bây giờ nó lại như nhác dao, đâm thẳng về phía hung thủ. Cái nhìn của cô làm Cao Trình giật mình, anh tưởng như mình đã quên ánh mắt này từ lâu lắmrồi nhưng hôm nay nó lại xuất hiện ở cô- người mà anh vốn tưởng như thân thuộc.
7 Chuông cửa reo lên, một người phụ nữ trung niên từ trong nhà nhanh chóng chạy ra, trên tay còn cầm chiếc xẻng:-Diệp phu nhân, con gái mẹ về rồi nè!Một cái cốc rõ đau trên đầu Chương Hiểu:-Năm năm xa cách mà sao người phũ phàng quá vậy.
8 Chương Hiểu không nhớ rõ đã bao lâu rồi cô chưa đặt chân vào đại học P. Thì ra cuộc đời vốn phù phiếm như thế. Một nơi từng gắn bó sáu năm, nơi chứng kiến những nụ cười cùng vô vàn những đau thương cho một tuổi thanh xuân rực rỡ bây giờ lại xa lạ, xa lạ đến đáng sợ.
9 Chạy ra khỏi trường, tâm hồn Chương Hiểu trống rỗng, cô đi, đi mãi cho đến khi tối mịt. Những ngọn đèn đường hắt lên cái bóng hao gầy của người con gái.
10 Cao Trình ngay lập tức gọi điện cho Chương Hiểu, anh nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp để phá vỡ bức màn ấy. Anh sẽ giữ lấy nó cho đến khi cô đủ dũng khí.
11 Một cuộc họp được mở ra khẩn cấp, trong các vụ án khác, bắt được nghi phạm chính là một đột phá rất lớn dù số lượng nghi phạm nhiều thì vẫn mang tính định hướng nhất định.
12 Chương Hiểu bước vào phòng, cô yêu cầu được đi một mình và tắt hết các máy quay hình. -Chào anh, tôi là Chương Hiểu. Cô vừa nói, vừa kéo ghế ngồi xuống.
13 Mọi người kinh ngạc nhìn Chương Hiểu, cô im lặng và nhìn vào Hà Phong. Hắn ta ngồi đấy, yên lặng, khuôn mặt giận dữ mới vài phút trước thôi bây giờ lại trầm tĩnh lạ thường và Chương Hiểu biết, cô đang nhìn thấy tính cách thật nhất của hắn-Sao, câu chuyện tôi kể có đúng không? Để tôi nghĩ xem, chắc là có sai.
14 Chương Hiểu mạnh dạn nói ra suy đoán của mình. Từ ý nghĩ biến mợ mình thành nô lệ tình dục trong nhiều năm chứng tỏ Hà Phong có khả năng bị rối loạn hành vi tình dục nghiêm trọng và khả năng cao đã mắc chứngParaphilia.
15 Bắc Kinh sau những ngày mưa dầm dề buồn đến não nề thì hôm nay lại nắng ấm, trong xanh. Đối với Chương Hiểu, hôm nay là một ngày bận rộn nhưng lại cực kỳ nhàm chán.
16 Ting, ting, có tin nhắn- là của Chương Hiểu. Cô tránh anh ra, mở tin nhắn lên, là của Cao Trình:- Hôm nay không có nhà sao?-Không. Đang bị tra tấn cả tâm hồn lẫn thể xác đây.
17 Tiếng hét thất thanh của Diệp Như khiến mọi người chú ý, Cao Trình chạy nhanh vào phòng ngủ và một sự thật kinh hoàng hiện ra. Trên chiếc giường với tấm trải màu đen, xung quanh những cánh hoa hồng rực đỏ, một nạn nhân được trang điểm như một búp bê baby đang yên lặng nằm đó.
18 Chương Hiểu cố trấn tĩnh bản thân nhưng sự khó chịu cứ như cơn lũ nó dâng lên dữ dội. Cô lại nôn, đây là lần thứ ba rồi. Nói thật, cô không muốn bước vào đó chút nào cả nhưng cô biết đó là nhiệm vụ cũng là trách nhiệm của mình.
19 Chương Hiểu chạy ra khỏi tòa nhà. Cô không tin những gì mình vừa nhìn thấy nhưng cómột động lực nào đó nó thôi thúc cô chạy, phải chạy thật nhanh. Thang máy đang ở tầng 1, cô liên tục nhấn vào nút đi xuống nhưng không kịp nữa rồi.
20 -Theo định nghĩa truyền thống, chết là khi tim ngừng đập và không còn hô hấp. Tiếp sau đó là sự hư hỏng và phân hủy của cơ thể theo thời gian. Chết lâm sàng phù hợp với định nghĩa truyền thống đó.