1 Em biết cách gây tổn thương
Em biết cách giết người
Em biết điều nào cần thể hiện ra
Và điều nào phải che giấu đi.
(Trích từ bài Thế giới vẫn chưa đủ của ban nhạc Garbage)
“Xin hỏi, có phải phía cảnh sát đã nắm được chứng cứ thiết thực đáng tin gì của vụ án giết người liên hoàn lần này không?”
“Dưới cái bóng của tội ác, xin hỏi cảnh sát dự định xóa bỏ nỗi sợ hãi của công dân, đặc biệt là công dân nam, khi ra ngoài đường vào ban đêm như thế nào?”
“Xin hãy cho công chúng một lời giải thích rõ ràng!”
…
Trước sở cảnh sát khu A, cảnh sát trưởng Hà bị rất nhiều ký giả vây kín xung quanh, cảm thấy khó xử.
2 Lúc đến hiện trường thì tổ giám định đã có mặt.
Nhân viên điều tra bận rộn chụp hình, thu thập vật chứng, Lục Khải Ân và Kỷ Tư bèn nhìn xung quanh hết một lượt.
3 “Cái gì?”
“Những kẻ song tính đều là đồ khốn. ”
Lúc này, khoảng cách giữa Lục Khải Ân và Kỷ Tư rất gần rất gần, hô hấp thở ra quyện vào nhau, cũng giống như ánh mắt giao nhau của cả hai vậy, mang theo sự dò thám và cám dỗ y hệt nhau.
4 “Kỷ Tư, tôi nói cho cậu biết, đàn ông không chia ra tốt hay xấu, chỉ có yếu hay mạnh mà thôi. ”
Kỷ Tư ngẩn ra một giây, sau đó phá cười lên, tiến về phía trước thân thiết quàng vai Lục Khải Ân: “Nói như vậy thì chúng ta đều là đàn ông xấu xa mạnh mẽ à?”
“Bớt hoang tưởng đi!” Lục Khải Ân thẳng tay gạt tay y ra: “Báo cáo của vụ án này do cậu viết.
5 Sự thật chứng minh rằng khẩu vị của Kỷ Tư cũng không tệ, quán bar y chọn rất sạch sẽ – sạch sẽ ở đây gồm hai nghĩa, tình trạng vệ sinh và bầu không khí.
6 Hiếp tôi,
Hiếp tôi đi bạn thân mến,
Hiếp tôi,
Hãy hiếp tôi lần nữa…
Tôi không phải là người duy nhất.
Giúp tôi,
Làm đi, và hãy làm lại lần nữa.
7 Người như chúng ta
Biết làm thế nào để tồn tại
Cuộc sống còn có ý nghĩa gì
Nếu như chúng ta không cảm nhận được sự sống.
(Trích từ bài Thế giới này chưa đủ của ban nhạc Garbage)
Bảy giờ sáng hôm sau, Lục Khải Ân tỉnh dậy.
8 Trên thực tế trong tay tổ nhỏ vẫn còn một đống vụ án đợi mọi người điều tra, đương nhiên không thể thật sự đi liên hoan ngay được.
Về đến sở cảnh sát, mọi người ầm ĩ một trận xong lại phải tản ra việc ai nấy làm.
9 Lúc Lục Khải Ân đi ra khỏi phòng tắm thì Kỷ Tư đang ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại của y.
“Sao vậy?”
“Mới có một cộng sự gọi điện thoại tới báo cáo tình hình vụ nổ ở nhà tôi,” Kỷ Tư đóng nắp di động lại, “Cậu ta hỏi tôi có mấy kiểu như kẻ thù khả nghi nào không, tôi liền nói cho cậu ấy rằng điều tra các nghi phạm theo thứ tự của những vụ án tôi đã từng xử lý qua là được rồi… Kết quả là cậu ấy chẳng thèm nói lấy một câu, trực tiếp ngắt điện thoại với tôi.
10 Tuy đang trong tình trạng sống chung nhưng Kỷ Tư lại chẳng thường hay ngồi cùng xe Lục Khải Ân đến sở cảnh sát. Có lúc y sẽ dậy rất sớm, vứt một câu “Hôm nay tôi đi xe buýt” lại rồi ra khỏi cửa, có lúc sẽ ở trong phòng lề mề đến nỗi Lục Khải Ân mất kiên nhẫn không đợi được, mới lầm bầm một tiếng “Anh cứ đi trước đi”.
11 Hôm nay là thứ hai, sáng sớm Lục Khải Ân vừa bước vào phòng làm việc, ném một chồng bìa hồ sơ lên bàn, phun ra ba từ lời ít mà ý nhiều: “Quy tắc cũ. ”
Cái gọi là “quy tắc cũ” chính là rút thăm, mọi người rút được vụ nào thì xử vụ đó.
12 “Nước ngọt có rồi, vậy còn gái đẹp thì sao?”
Hai tay Lục Khải Ân cho vào túi, nhìn một vòng bãi biển trống trải, tiếp theo quay đầu lại hỏi.
Kỷ Tư mới bày ghế nằm ra, đang luống cuống chân tay chống dù che nắm lên, thấy người kia hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến thì không nhịn được trợn tròn mắt, “Xin lỗi, bãi biển tư nhân, thiếu gái đẹp.
13 Về đến nhà, Lục Khải Ân và Kỷ Tư ngồi trên sofa, đôi bên đều không nói gì.
Kỷ Tư sững sờ nhìn rèm cửa sổ hơi hơi nhấp nhô trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì.
14 Buổi sáng, Lục Khải Ân mở mắt nhìn thời gian theo thói quen thì phát hiện không tìm được đồng hồ báo thức đáng lẽ phải ở trên đầu giường, ngẩn người ra một lúc thì mới nhận ra, thì ra đây không phải là phòng ngủ.
15 “Nếu như, bây giờ tôi muốn cho anh cơ hội này, thì anh có chấp nhận không?”
Lại đến rồi, cái cảm giác này.
Y hệt như lúc Kỷ Tư túm lấy cổ tay áo của mình rồi hạ giọng nói “Đừng đi” vậy.
16 Chuyện tối hôm đó Lục Khải Ân và Kỷ Tư đều không đề cập đến nữa, trong lòng đã rõ nhưng ngoài mặt không nói gì, vẫn đối xử với nhau như thường, như chẳng có chuyện gì xảy ra.
17 Trên đường về nhà Lục Khải Ân ghé vào cửa hàng tiện lợi, kem đánh răng bàn chải này nọ đều mua hai cái một cách tự nhiên, lúc đứng trước quầy thu ngân gã mới cảm thấy tình huống này hình như hơi vi diệu.
18 Địa chỉ mà Lâm Vệ Minh đưa cho gã chính là một nhà máy bỏ hoang, Lục Khải Ân dừng xe ở phía xa, men con đường ngoằn ngoèo để tiếp cận, trước cửa nhà máy có một viên cảnh sát mặc đồng phục đang núp chính giữa những thùng dầu, ló đầu ra nhìn, Lục Khải Ân dùng cùi chỏ thụi hắn một cái, hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”
Đối phương hoảng hồn, lắc đầu úp úp mở mở: “Dạ không biết… à, ở cửa sổ có mấy bóng người, vừa nãy còn có người nổ súng…” Nhìn thấy chi viện đến nơi mà không ngờ người đó lại trưng vẻ mặt “Hay là tôi đi trước đây” ra.
19 Đây là mẩu chuyện ngắn về các couple mà tác giả đã viết, có nhiều mẩu chuyện lắm. Ở đây là mẩu chuyện về Động Vật Máu Lạnh.
Động vật máu lạnh
Lúc Lục Khải Ân đi vào phòng, vừa nhìn liền chú ý thấy chậu thực vật nọ trên sàn phòng khách, thế là hất cằm một cái, hỏi: “Thứ gì vậy?”
Kỷ Tư cởi áo khoác ra, tùy ý quăng lên sofa, trả lời: “Hoa quỳnh á.