1 Chương 1 CUỘC TUYỆT THỰC BẮT ĐẦU cách Paris hai giờ về phía đông. Saladin đỏng đảnh ngửi ngửi hộp thức ăn èo đang mở sẵn, đoạn hếch mũi lên. “Thôi nào, Saladin,” Con bé Amy Cahill, 14 tuổi, vỗ về nó.
2 Chương 2 “Ôi cục cưng!” Mary - Todd Holt quỳ xuống bên ông chồng. “Ông có làm sao không?” Eisenhower ngồi dậy, trên đỉnh đầu phồng lên một cái bướu to bằng quả trứng.
3 Chương 3 NÓI TỚI KHÁCH SẠN, không phải hễ cứ to hơn là tốt hơn - nhưng căn phòng họ thuê tại Franz Josef cũng không khác một cái nhà kho là mấy. Mặt khác, giá thuê có thể chấp nhận được và Nellie tuyên bố rằng ở đây sạch sẽ.
4 Chương 4 NELLIE GOMEZ CHƯA TỪNG LÀM NGƯỜI CHĂM SÓC MÈO. Đó là trước khi cô trở thành người chăm sóc con mèo Mau giống Ai Cập không chịu chén đồ ăn đóng hộp.
5 Chương 5 THẤT THẦN, Nellie vội buông đám vải lanh xuống. “Ôi. . . tôi xin lỗi,” Cô cố xoay xở. “Tôi nghĩ căn phòng không có ai. Tôi có nhiệm vụ phải mang khăn tắm mới đến phòng nhà Wizard.
6 Chương 6 KHI CỬA THANG MÁY MỞ RA, hai đứa trẻ nhà Cahill chy tới bằng hết tốc lực, đến nỗi suýt nữa chạy quá khỏi nó. Amy bật phanh lại trước, đoạn chộp lấy Dan kéo ào vào trong.
7 Chương 7 NHẬT KÝ KHÔNG PHẢI THỨ DAN QUAN TÂM - thậm chí cả khi vit bằng tiếng Anh và viết bởi những người mà nó có quan tâm đến. Nó tránh xa quyển nhật ký, cố gắng dụ con Saladin chén một lon cá ngừ, trong lúc Nellie và Amy cặm cụi bên quyển nhật ký bọc bằng da.
8 Chương 9 DAN GIẬT MÌNH. “Chị nhìn thấy hắn sao?” “Chị không chắc nữa, nhưng chúng ta không thể liều lĩnh được đâu. Khi nhà của bà Grace bị đốt, chính hắn cũng có mặt ở đó.
9 Chương 10 ĐỒNG LOẠT, các huynh đệ dòng Benedict sấn đến Amy, vung tay chực chộp lấy bản di chỉ quý báu. Amy đứng đờ ra vì sợ hãi, còn Dan thì đã sẵn sàng hành động.
10 Chương 11 LẠI THÊM MỘT VĂN BẢN CÓ TÍNH CHẤT SỐNG CÒN; viết bằng tiếng nước ngoài. “Đây không phải là tiếng Đức,” Nellie thông báo. “Không phải hả?” Amy bối rối.
11 Chương 12 AMY VÀ DAN lục tung cửa hàng đĩa, tìm hết các cửa lật dưới bàn, sau kệ đĩa, cả đằng sau phòng để đồ. Dan lật tấm rèm sang một bên để lộ ra một văn phòng nhỏ.
12 Chương 13 DAN VÀ AMY CHUỒN THẬT NHANH ra khỏi thang máy, nấp đằng sau vật chắn duy nhất ở quanh đó - một bức tượng đồng của điêu khắc gia Rodin. Hai đứa lén nhìn ra ngoài qua đoạn tay gập của bức tượng.
13 Chương 14 DAN TRẮNG BỆCH TOÀN THÂN. Nó quay sang cô chị và thốt lên, “Jonah đấy!” Amy lôi nó ra đằng sau cây harpsichord của gia đình Mozart. Ở đó cả hai cố thu người lại, và đến thở cũng không dám.
14 Chương 15 MỘT BỨC TƯỜNG LÙI LẠI ĐỂ LỘ RA một căn phòng bằng hợp chất plexiglas đầy ắp nước. Trong âm thanh rồ rồ đơn điệu, nước được hút ra ngoài. Một cái lồng kín khí phì phò mở ra.
15 Chương 17 AMY KHÔNG CÒN Ở VENICE NỮA. Nó đang ở trong một căn phòng xa lạ nằm dưới lòng đất, được đục thẳng vào bên trong lớp đá vôi nguyên thủy bên dưới một giáo đường tại vùng Montmarte của thành phố Paris.
16 Chương 18 TIẾNG KHÒ KHÈ MÁY-HÚT-BỤI của Amy như dọa sẽ hút thằng em vào trong. “Được rồi,” Nó tự trấn an. “Đừng sợ. . . “ “Tại sao không chứ?” Dan nói giọng cay cú.
17 Chương 19 THEO DANH SÁCH NHỮNG SIÊU SAO giàu có nhà Cahill, chắc chắn phải trong nhóm B. Thậm chí là nhóm D. Google đã từng nghe về ông, nhưng kết quả tìm họ của Racco lại đặt ông xuống dưới Racco Auto Body ở Toronto và Trattoria Racco ở Florence, chỉ vừa xếp trên Rack O’Lam Irish Chop House ở Des Moines[1] chút đỉnh.
18 Chương 20 “BỌN TA PHẢI NGƯNG GẶP GỠ NHAU theo kiểu này thôi,” Natalie Kabra gầm gừ đằng sau nó. Tức giận đến phát điên, Dan lao mình húc thẳng vào Natalie.
19 Chương 21 VỚI NHỮNG CÔNG DÂN SALZBURG, nước Áo, William McIntyre trông cũng như một người khách du lịch thông thường. Có thể ăn mặc chu tất hơn chút đỉnh, trong bộ vest sẫm màu của dân kinh doanh, ông giống một vị du khách nước ngoài đang sải bước qua quảng trường trung tâm hơn.